STT tình yêu Sẽ có một vài người đi ngang qua cuộc đời chúng ta
Rất lâu sau nghĩ lại quãng thời gian này, tôi nhận ra khi ở bên ai đó mà ta cảm thấy thoải mái với sự im lặng thì đó mới chính là sự thấu hiểu vô hình dễ dàng kết nối giữa ta và người nhất.
Nếu như chúng ta đã từng thực sự yêu một người, thì sẽ hiểu được, đôi lúc hạnh phúc không phải là cố gắng níu kéo và ở bên người ấy, mà là để cho họ ra đi khi mà hạnh phúc của họ không phải là ở bên mình.
Tình yêu, trên đời này không phải nhất thiết có được mới gọi là tình yêu, mà đôi lúc đơn giản chỉ là chấp nhận sự thật, rằng người mà mình yêu thương sẽ không ở lại bên mình…
Trên đời này vốn không có gì là mãi mãi, đặc biệt là tình cảm con người. Tôi đã từng yêu anh, rất yêu anh, nhưng không thể cứ mãi yêu anh và chờ đợi anh cả đời.
Tình yêu ở những năm tháng trước đó đã từng sâu đậm, nhưng rồi ngày sau cũng chỉ có thể tưởng nhớ. Anh đã từng là hồi ức tốt đẹp, nhưng không thể là tương lai. Thế nên đôi lúc sẽ tưởng nhớ, nhưng sẽ không tìm về.
Tình yêu đối với một số người là vậy, ngay từ ánh mắt đầu tiên, đã khiến cả cuộc đời của một người thay đổi. Chúng ta yêu họ, bất chấp tất cả, chỉ cần được ở gần bên. Tình yêu năm tháng đó, nào có nghĩ đến một ngày phải rời xa nhau? Điên cuồng là vậy, như bão ùa vào…và rồi sau đó, người tổn thương người, người xa người, chúng ta nào biết vì sao?
Tôi biết mình sẽ yêu anh cho đến rất nhiều những năm tháng sau này, nhưng cũng chỉ đành bỏ lại phía sau. Tình yêu vô vọng thế, nếu như chúng ta cứ mãi níu kéo, thì biết đến ngày nào mới hạnh phúc đây? Tôi có thể yêu anh, nhưng không thể chờ đợi anh cả đời.
Cuộc đời này chúng ta còn phải sống vì rất nhiều những thứ khác, mà anh, đã từng là những gì rất quan trọng, nhưng chưa từng là tất cả.
Thế nên mấy mươi năm cuộc đời, tôi chỉ có thể dành cho anh những năm tháng tuổi xuân. Còn sau đó…còn sau đó chúng ta phải mỉm cười ngẩng đầu tiếp tục sống. Sống những năm tháng sau này lựa chọn cho bản thân mình một hạnh phúc khác, bên người khác…
Chúng ta cứ giả vờ ngạo nghễ, xa cách, lạnh nhạt và bất cần, như thể cuộc đời này chúng ta chẳng cần ai hết…nhưng thực ra chỉ là chúng ta đang sợ hãi mà thôi.
Chúng ta sợ rằng một ngày nào đó hạnh phúc có được sẽ mất đi, sợ tin vào một người rồi đổi lại sự phản bội, sợ trao gửi cuộc đời mình để rồi cuối cùng cũng tan vỡ, sợ trao trái tim mình đi rồi mà cuối cùng cũng không biết rõ liệu trái tim người ấy có hướng về mình hay không…
Thế nhưng rất nhiều khi chỉ bởi vì sợ hãi mà chúng ta lại đánh mất những thứ mà chúng ta vốn có thể nắm được. Bởi vì con người đôi khi là thế, quá cố chấp trong thế giới của riêng mình mà để lỡ những người vốn đã có thể ở bên chúng ta…
Giá như ngay từ lúc đầu quen biết, chúng ta có thể hiểu được rằng đôi khi chỉ cần dũng cảm bước về phía trước một bước, bớt kiêu ngạo đi một chút thì có lẽ trên đời này cũng đã không có nhiều tình yêu để lạc mất nhau đến thế…
. Trong hoang hoải của cuộc đời dài, chúng ta vẫn luôn tìm kiếm cho riêng mình một bến bờ, một mảnh nào đó còn thiếu trong mỗi chúng ta, một nơi để dừng chân, một nơi để tạm thời buông xuống những sóng gió của cuộc đời.
Tình yêu là thứ xa xỉ, nó khiến cho con người cả đời kiếm tìm, và trong quá trình tìm kiếm ấy, mỗi chúng ta đều vô tình hay cố ý làm tổn thương bản thân và những người khác…Tình yêu, dù kết thúc trong niềm vui hay nước mắt, đều dạy cho con người ta rất nhiều điều. Nó không làm cho con người ta lớn lên, nhưng làm cho con người ta trưởng thành hơn.
Lời kết: Cuộc sống là những biến cố không báo trước. Rồi bạn sẽ đi qua những tháng ngày mệt mỏi, khó chịu đến mức muốn gục ngã cũng không còn sức để buồn. Chắc chắn một điều sẽ còn nhiều mất mát nữa bởi vì: còn sống là còn mất mát. Vì thế mà niềm đau sẽ không bao giờ bị bỏ đói vì nó có quá nhiều cảm xúc để ăn.