Status hay nhất viết cho những tình yêu đã trở thành quá khứ
Em đã kịp nhận ra, nếu anh yêu em, anh sẽ không từ bỏ em khi gia đình em xảy ra sự xô xát, nguyên nhân gây ra không phải là gia đinh em mà ngược lại, anh còn thấy thương em hơn. Em sẽ bước tiếp trên đoạn đường đời của mình, ở nơi đó không cần có anh mà sẽ có một người luôn yêu thương em, đem lại cho em nụ cười, niềm hạnh phúc và không rời xa em như anh!
Sáng nay đi dọc hành lang, có tiếng hỏi: “Sao dạo này chị gầy thế?”, em chợt nghe đâu đó của một người đi ngược chiều, “Thất tình”. Nghe xong câu đó sao mà lòng nhói đau đến thế? Nước mắt của em chực trào ra, em cố vội bước đi thật nhanh qua chỗ ngoặt để rồi suy nghĩ miên man về câu nói đó. Em đã thất tình ư? Có phải không nhỉ? Đó là sự chia tay nhau khi người ta cảm thấy không hợp nhau nữa?
Đêm nằm nghe bài hát bao đêm em khóc, nghe đâu đó sao có sự đồng cảm giống mình vậy, sao giống mình quá, ký ức tự dưng trào về…thật vô tình chúng ta quen nhau, để rồi anh đến bên cạnh em, em đã đứng trước sự lựa chọn giữa anh và một người con trai khác, mẹ em bảo rằng không nên chọn anh lấy anh rồi em sẽ khổ, anh sẽ không có nhiều thời gian quan tâm chăm sóc cho em. Vậy mà em vẫn cứ chọn anh và cho rằng lựa chọn của mình là đúng.
Miên man nghe bài hát đó và em nhớ những tối đi chơi cùng anh trong cái giá lạnh rét buốt của mùa đông năm ấy, anh hỏi em rằng, “Em có lạnh không?”, em chỉ biết trả lời rằng, “Em không lạnh” nhưng anh đã cảm nhận thấy người em rét run để rồi anh dựng xe xuống bỏ ngay chiếc khăn quàng cổ quàng cho em, người em lặng thinh không nói nên lời…
Tiếng nhạc lại da diết giống như nỗi nhớ khi có tối nào đó anh không đến nhà em chơi, những câu chuyện mà 2 đứa nói cùng nhau, và anh cười thật tươi rằng, “Sao lại có người hiểu mình đến vậy?”.Tất cả như tràn về, như trỗi dậy… nhưng bây giờ em phải quên nó đi trở về với thực tại rằng, không còn có anh bên cạnh nữa, giống như lời bài hát phải cố tập quên và phải cố tập sống thiếu vắng anh.
Và rồi cái gì đến cũng sẽ đến, anh hẹn gặp em và nói với em rằng, “Cái tôi của mỗi người quá lớn, chúng ta không nên tiếp tục nữa và sẽ tốt hơn cho cả hai”. Em đã hỏi lại rằng, “Anh còn yêu em không?”. Anh đã không dám trả lời. Em đã khóc nấc lên rằng em biết anh còn yêu em đúng không? Sao anh lại phải làm thế, anh có nỗi khổ riêng từ gia đình à? Anh chỉ biết lắc đầu và ôm chặt lấy em.
Tại sao lại thế? Tại sao chúng ta phải chia tay nhau. Anh đã quỳ xuống xin lỗi em, em đã bảo rằng “Làm thế chẳng có ích gì?” Và thật trớ trêu thay, nơi mà chúng ta chia tay nhau cũng chính là nơi mà anh ngỏ lời yêu em.
Giờ đây em phải quên anh ư? Thật là khó đối với em, nhưng biết phải làm sao được? Em với anh như 2 đường thẳng cắt nhau để rồi đi xa mãi… Em phải cố quên anh bởi vì anh không xứng đáng để được em nhớ, người đã làm cho trái tim em bị tổn thương.
Em còn thương anh không? Câu hỏi này anh hỏi em rất nhiều lần và em luôn cứ ậm ừ như thế. Em không biết câu trả lời. Dẫu tình cảm của em nó hiện hữu trước anh, anh cũng có dám chắc sẽ ôm chầm lấy em không?
Thời gian có sức mạnh bậc nhất, giúp làm nhòa đi kí ức về một người, nhưng vô dụng là chẳng thể quên hẳn một người được. Chúng ta không can đảm đi qua biến cố, vậy tại sao lại chia tay? Chúng ta không thể yêu lại, vậy tại sao còn luyến tiếc? Anh trước mặt em đây, chẳng còn nói câu nào. Không phải vì không còn thương nữa, mà là không còn thuộc về nhau nữa. Đơn giản vì ngay thời điểm này, chúng ta nhận ra rằng đâu còn là gì của nhau. Còn hai tiếng “bạn thương”.
Chúng ta còn gặp lại nhau trong một sự tình cờ sắp đặt. Tình cờ là mình biết nhau rồi thương nhau, nhưng lại không đủ phước phần bên cạnh nhau lâu hơn – đó là sự sắp đặt.
Anh đã bên cạnh em một thời gian dài như thế, anh đã thấy mệt? Có, mệt nhưng yêu thương chẳng vì lí do gì. Nó sẽ bất bại, mà thương vì biết sẽ không trọn vẹn nên con người ta sẽ càng yêu nhiều hơn.
Sau một cuộc tình, emvạch ra chuyến đi dài đơn độc mà chẳng có anh. Em biết, rồi cứ trách anh chẳng lo tương lai. Vì tương lai, ngày mai của anh đã đi xa rồi… Em chẳng cần phải bận lòng vì anh thêm một lần nào nữa đâu.
Lời kết: Em còn có gia đình và bạn bè em, những người luôn yêu thương em hết mực, em sẽ bước tiếp trên đoạn đường đời của mình, ở nơi đó không cần có anh mà sẽ có một người luôn yêu thương em, đem lại cho em nụ cười, niềm hạnh phúc và không rời xa em như anh!