Stt tâm trạng về nỗi buồn của tuổi trưởng thành - Khi người lớn cô đơn
Vậy khoảnh khắc cô độc nhất trong đời mà bạn từng trải qua là gì?
Bạn đã từng khi nào trải qua cảm giác không muốn đi tới đâu, lười tiếp xúc với người lạ, chẳng màng đến nơi đông người hay đã thôi háo hức đối với bất kì ngày lễ nào? Bạn thôi không cần ai nói chuyện cùng, thôi không cần ai đi ăn chung, thôi không cần ai quan tâm hay cũng chẳng màng dựa dẫm vào bất kì một người nào. Mặc dù có nhiều người muốn ở cạnh bạn nhưng bạn vẫn chẳng cần. Bạn quen với cảm giác một mình, bạn quen với những nổi đau với nhiều cấp độ khác nhau, gồng mình mạnh mẽ một mình trong thời gian quá dài. Một mình bạn vẫn ổn...
Vâng, đó chính là lúc bạn cô đơn thật sự... Cô đơn với chính bản thân mình. Nó đối với bạn như một thói quen!
Những khoảnh khắc cô độc nhất của đời người dường như bất cứ ai ở tuổi trưởng thành đều đã từng trải qua. Đi học xa nhà, tốt nghiệp, đi làm, tha phương nơi đất khách. Nỗi cô đơn xâm chiếm ta mỗi ngày sau khi tan ca, sau khi làm xong hết những công việc lau chủi, đun nấu, nằm dài trên giường và nhắm mắt đi ngủ , kết thúc một ngày.
Cô đơn là khi nằm trong góc phòng, lắng nghe tiếng mưa rơi cùng những bản nhạc cổ xưa phát ra từ radio, nước mắt tôi không ngừng tuôn rơi, về những kí ức đã qua, kỉ niệm của người trước còn đọng lại, về những điều hiện tại tưởng chừng rất hiển nhiên nhưng lại quá chông chênh.
Lúc không có bạn bè cũng không thấy cô độc… bởi vì còn có âm nhạc và rượu, lại có cả những bộ phim rất hay. Nhưng khi một người bạn tôi rất quan tâm lại không hiểu tôi, đó mới là lúc cảm thấy cô đơn đến tuyệt vọng.
Đó là sự cô đơn khi sau khi thử “mất tích” một thời gian, lúc mở điện thoại ra chỉ thấy 1000 tin quảng cáo.
Cô đơn còn là khi ta ngồi giữa đám đông ồn ã nhưng lại lạc lõng và vô cảm trước những câu chuyện, những lời tán dương sáo rỗng hay những lời nói đùa nhạt nhẽo… Đó là khi ta thấy dường như cả thế giới vẫn đang quay mà chỉ mình ta đứng lại.
Nỗi cô đơn đến tìm ta sau khi tốt nghiệp. Cảm giác cô độc nhất chính là khi phải đối diện với hiện thực xã hội mà không biết phải làm thế nào, hay không có cách nào thay đổi, không biết cần đi đâu về đâu…
Mỗi ngày đều ngủ muộn, bởi vì thích cảm giác thể giới lặng im sau 12 giờ, không cần nghĩ đến việc lại có tin nhắn trong group công việc, không cần lo lắng điện thoại sẽ reo lên bất kì lúc nào hay lại có việc gì vừa xảy ra, có thể yên tâm làm công việc mình yêu thích, chỉ cảm thấy thời gian lặng im thế này sao mà ngắn ngủi quá, thế giới ngoài kia quá ồn ào. Trong những khoảnh khắc ấy dường như phút giây cô độc trở nên thật đáng quý.
Đôi khi cảm thấy cô đơn hay tĩnh lặng cũng là một loại hưởng thụ. Ở nhà một mình, pha một ấm trà ngon, đọc một cuốn sách mình thích, cứ yên lặng như vậy, dạo chơi trong câu chuyện của người đời, trưởng thành trong một thế giới khác của riêng mình. Đây chính là cuộc sống yên bình, là một loại tịch mịch không bi thương cũng không vui vẻ, một loại thoải mái rất tĩnh mịch. Cô độc chưa chắc đã là đau thương, không phải vậy sao?
Những lúc bạn nói rằng bạn rất buồn, người ta cùng lắm cho được một hai câu an ủi. Nhưng rồi tất cả, bạn phải làm một mình. Cuộc sống chính là như vậy! Đau đớn, khó nhọc, tổn thương…tất cả phải chịu đựng một mình. Nhưng vẫn phải niềm nở hăng hái tiến về phía trước. Vì đời này, không chứa chấp những con người chỉ biết ngoảnh lại. Thực ra chúng ta chưa từng hết cô đơn…
Mỗi con người một vật thể cô đơn
Nhìn rõ nhau qua cửa kính trống trơn
Nhưng không thể nghe nhau
Không thể nói…
Lời kết: Dường như quá trình trưởng thành đồng nghĩa với việc phải làm quen dần với nỗi cô đơn. Có lẽ bởi càng trưởng thành con người càng trở nên trầm tĩnh. Vì vậy đừng sợ hãi nỗi cô đơn, hãy coi nó như một gia vị của tuổi trưởng thành để càng thấu hiểu bản thân hơn.