Status thất vọng Anh có bao giờ có cảm giác sợ mất em không?
Những thứ con người ta có được quá dễ dàng có phải chăng người ta sẽ không biết trân trọng, không biết giữ gìn hay không? Thay bằng sự chân thành là cả một sự hờ hững và nhàm chán.
Anh có bao giờ có cảm giác sợ mất em không? Anh có bao giờ có cảm giác chỉ muốn em thuộc về riêng anh không? Anh có bao giờ yêu em bằng trái tim chân thành?
Câu trả lời là chưa bao giờ. Cái cảm giác vụng về nơi nụ hôn đầu trao đi trong em là những rung động, là sự khờ khạo vụng về của tình yêu. Em ngơ ngác trong tình cảm của chính mình, mải mê đắm chìm trong những phút giây hạnh phúc để bất chấp hiện tại, bất chấp sự thật.
Em trao cho anh quá nhanh tình yêu chân thành của mình để rồi anh cảm thấy mau chán, mau hết yêu. Cái thứ gọi là "sẽ không bao giờ buông tay em trừ khi em buông tay anh" là như thế đó sao?
Em không hiểu nổi bản thân mình đã yêu anh nhiều như thế nào? Yêu và cứ yêu trong hi vọng. Em không phải là một người con gái dễ dãi. Những người đến với em trước đây, em đều tạo ra những khoảng cách vô hình chung vì em chưa đủ tin tưởng họ. Yêu anh, em thấy ngọn lửa trong lòng mình bùng cháy, em tin tưởng vào anh, yêu anh bằng tất cả những gì em có.
Đã cho đi phút giây của một tuổi thanh xuân. Những phút giây ngọt ngào không còn. Em đã bao lần tự hỏi: Phải chăng thứ con người ta có được quá dễ dàng người ta sẽ không biết trân trọng? Chẳng có con đường nào là con đường cụt, cũng giống như tình yêu trong em cũng chưa bao giờ mất đi. Tình yêu với chính mình, với cuộc sống của chính em.
Quen anh, đến bên anh, yêu anh và bây giờ rời xa anh khi em không còn là mối quan tâm của anh. Có một sự thật đau lòng là anh quan tâm em, thương yêu em khi chưa có được em để khi có em rồi thì ruồng bỏ em như chuyện nhỏ.
Em nhớ, có lần buồn, em thay ảnh đại diện cùng ảnh bìa bằng hai hình ảnh màu đen ảm đạm, anh đã cuống quýt lo lắng gặng hỏi em tại sao như vây? Anh đã làm gì để em buồn sao? Đừng để hình đó anh không thích... Em thích anh quan tâm em những điều nhỏ nhặt ấy.
Quen anh, đến bên anh, yêu anh và bây giờ rời xa anh khi em không còn là mối quan tâm của anh. Có một sự thật đau lòng là anh quan tâm em, thương yêu em khi chưa có được em để khi có em rồi thì ruồng bỏ em như chuyện nhỏ.
Thứ có được dễ dàng thì ít được trân trọng. Giờ em mới được trải nghiệm câu nói này, em nhớ khi anh tán tỉnh em củng không khó khăn lắm anh nhỉ?Vì em đã có tình cảm với anh, một người chỉ cần gặp là có thể khiến em cười đau hết cả bụng. Cứ như vậy anh đi vào trái tim em bằng những nụ cười.
Rồi khiến em nhận ra em yêu anh bằng giọt nước mắt, bằng cách an ủi đêm khuya là chạy về nhà em bóp còi xe inh ỏi để rồi bị ba mẹ cấm túc hai ngày. Rồi những buổi sáng hẹn hò nhau bằng cái lý do rất chính đáng là đi tập thể dục, ngày qua ngày chúng ta vẫn cứ bên nhau như vậy thật hạnh phúc. Anh nhỉ?
Thời gian trôi nhanh, cũng tới ngày mình đi học xa nhà, vì lý do nào đó anh nói chia tay em, em vật vả đau đớn mấy tháng trời mới chấp nhận được việc anh sẽ biến mất trong cuộc đời em. Một sai lầm không đáng có là em đã vì anh mà buông thả mình không tin tưởng vào thứ gọi là tình yêu, chấp nhận đến với một người đàn ông rồi quyết định lấy người đó dù rằng không có tình yêu.
Đến bên nhau nhẹ nhàng thì rời xa càng nhẹ nhàng hơn, cũng không cần nói ra lời chia lìa đau lòng đó vì dường như chúng ta củng tự hiểu ra được rồi đúng không anh? Xa anh em buồn nhưng em cũng tự dặn mình phải mạnh mẽ lên vì ngày không anh còn dài lắm, nếu em không tự đứng lên bằng sức lực của mình thì anh cũng không còn ở sau lưng để nâng đỡ em nửa. Em phải cố gắng cười mà sống vui vẻ theo cách mà tạo hoá đang rèn dũa sức chịu đựng của em thôi anh ạ.
Nhiều kỷ niệm trong em giờ nhớ lại cũng như mới hôm qua, nó ùa về mỗi đêm khi em lên giường đi ngủ, khiến em rất muốn cầm điện thoại lên soạn tin nhắn cho anh nhưng lại không can đảm để gửi đi vì em sợ lại đau thêm nửa, đau nhiều hơn nửa khi cứ tiếp tục nhìn người mình yêu nhât, quan tâm nhất nhưng không thấy được sự quan tâm của người đó dành cho mình, nói nghe đơn giản nhưng đau lắm anh ạ.
Lời anh nói, anh sẽ cưới em làm vợ, là hi vọng chưa bao giờ vụt tắt trong anh. Em tin. Nhưng nếu anh không làm gì để củng cố niềm tin đó thì thôi anh củng đừng làm điều gì để đánh sập nó chứ. Có được niềm tin thì dễ nhưng khi đã đánh mất nó rồi thì rất khó để tìm lại anh à. gương vở rồi làm sao ghép lại được nửa, dù có cố gắng đi nửa thì củng sẽ gây ra những vết cắt rỉ máu mà căn bản là khi nhìn vào gương vẫn hiện rỏ vết nứt. có ai chắc chắn sẽ nhìn được mình trong tấm gương đó dài lâu không?
Ta xa nhau, cũng là để cho nhau khoảng thời gian yên tĩnh để suy nghĩ lại bản thân mình đã đúng sai như thê nào, để biêt có hay không còn yêu, còn cần tình yêu này hay không nửa. Im lặng với nhau, sống lặng lẽ như chưa tưng có sự tồn tại của đối phương để rồi nhận ra có thể quay lại hay mãi mãi rời xa.
Cứ tự dặn lòng, mình rất lý trí nhưng lại hụt hẫng vì chẳng mạnh mẽ được như vậy. Đôi lúc, tôi cũng muốn lắm, kỳ vọng vào một mối quan hệ. Nhưng lại giật mình buông lơi. Cảm xúc đến từ một phía, tình cảm chẳng đủ sâu. Cái gì dễ dàng có được thì cũng dễ mất đi, kỳ vọng rồi lại thất vọng.
Đôi khi, cũng lại muốn mình đọc được suy nghĩ của người khác, để xem tình cảm của người ta ra sao? Nhưng rồi lại cũng sợ, khi biết được sự thật khéo lại đau hơn bây giờ. Bạn biết đấy, khi đã không có tình cảm với một người nào đó thì không có gì dễ dàng hơn là ghét bỏ. Yêu nhau đã khó vậy tại sao không quay đầu tạo cho mình và cả người ấy những con đường mới để rồi sau này nhìn lại: “Người ấy đã cho ta một mảng kí ức đẹp, chỉ là chưa đủ sâu để đi dài hơn nữa”.
Tôi nhầm tưởng hạnh phúc không có chỗ cho mình và tôi sai vì tôi đã yêu thương trở lại, vẫn có chính cảm xúc như xưa khi gặp người mình mến, khi gặp bạn, mình thấy vui, nó không hề bị mất đi để tôi vẫn thấy rằng mình vẫn có hạnh phúc.
Chẳng phải bạn vẫn còn nở nụ cười khi ai đó vẫn còn nhớ đến tên bạn, sau những khó khăn và mệt nhoài giữa những thăng trầm của cuộc sống buộc ta phải bước qua ta mới thấy bản thân mình có giá trị và khả năng bền bỉ như thế nào để đi qua bão giông của cuộc đời.
Đi qua những ngày tháng trong bóng tối ta mới nhận ra ai bên ta, thắp nến dõi đường mang chút ánh sáng ấm áp cho ta đó mới là niềm hạnh phúc thật sự. Vì vậy tôi tin rằng hạnh phúc có hình tròn và màu trắng. Cuộc sống luôn công bằng cho tôi và bạn cho tất cả mọi người. Khi bạn mang hạnh phúc của mình chia sẻ cho mọi người thì có ngày bạn nhận được hạnh phúc từ người khác mang đến bên bạn.
Lời kết: Bạn cứ phân vân, suy nghĩ rằng “Có phải vì đường phố quá đông mà hạnh phúc tắc đường đến muộn”. Đừng biến bản thân thành kẻ bị động và chỉ biết chờ đợi, đừng chờ đợi người khác mang hạnh phúc tới cho mình thì mình mới cảm nhận thấy nó, tin tôi đi bạn có thể tự mình không chỉ tạo ra hạnh phúc cho bản thân mà còn mang lại hạnh phúc cho nhiều người khác. Hãy đi và trải nghiệm tự mang hạnh phúc cho chính mình.