Status tâm trạng Ta có thể tha thứ cho người, vậy sao không thể bao dung với bản thân một lần?
Cuộc sống không còn êm ả trôi đi như những giấc mơ tôi từng thấy. Tôi từng ngày trưởng thành, va vấp và bắt đầu biết rơi nước mắt. Câu nói năm xưa của ba lại một lần nữa sống động trong tâm trí tôi. Tôi chợt nhận ra, lớn khôn đôi khi còn mang theo cả mất mát, và trưởng thành cũng kéo theo những hoài bão bị lu mờ. Tôi loay hoay trong vòng xoáy ấy, tự thấy nhớ quay quắt chính mình của ngày xưa.
Thảng hoặc ngồi một mình trong đêm, giữa nỗi cô đơn mơ hồ tôi lại hỏi mình như thế. Ai chẳng mang trong mình một vài điều nuối tiếc, những lỗi lầm của tuổi trẻ bồng bột. Vậy nhưng sao mình không buông bỏ bớt đi cho nhẹ lòng, sao cứ cố chấp giữ khư khư những câu chuyện đáng lẽ cần được quên lãng?
Và tôi nhớ những ước mơ thuở nhỏ, tôi thảng thốt không biết mình đang loay hoay ở đâu giữa tiền tài và đam mê đích thực hằng nuôi dưỡng? Những năm tháng trôi đi như thế, không hẳn tôi hạnh phúc hay bình yên, chỉ đơn giản vì bản chất của thời gian là tiến về phía trước.
Không chỉ riêng tôi mà rất, rất nhiều người cũng luôn sống trong những vết cứa của ngày hôm qua, mang trên vai quá nhiều gánh nặng, và đôi khi thấy xa lạ với chính mình. Nhưng đâu phải người ta muốn buông là buông được. Vì chúng ta luôn nghĩ mình đâu thể chỉ sống cho riêng mình? Và vì chúng ta sống với dòng máu nóng luôn mong mỏi được hạnh phúc tròn đầy, vậy nên lỡ lầm của ngày xưa cứ bám víu và giày vò.
Có phải chúng ta đã quá nghiêm khắc với chính mình, với lỗi lầm và mặc cảm của bản thân. Có phải chúng ta đã bắt trái tim mình mang vác quá nhiều thứ cồng kềnh mà không biết rằng nó đang mệt mỏi?
Sao không thể tha thứ cho quá khứ, bởi dù có đúng sai thế nào thì chuyện đã trôi qua rồi. Sao không thể tha thứ cho cái gọi là ngày xưa, bởi khi đó chúng ta còn quá trẻ dại. Sao không thể tha thứ những yếu đuối và sợ hãi, bởi chính những điều ấy làm chúng ta mạnh mẽ thêm mỗi ngày
Nhưng bạn à, cuộc sống có muôn màu, gam màu sáng, tối và xám. Dĩ nhiên khi gặp những nỗi đau tưởng chừng như không thể vượt qua nổi tôi cũng chọn được lối đi cho riêng mình. Có thể trước đây tôi đã khóc, đã gượng cười trong nỗi đau ấy và luôn oán trách ông trời sao lại bất công với mình nhưng chưa bao giờ tôi mất hy vọng và né tránh vấn đề.
Nỗi đau ấy dù có lớn thế nào tôi cũng cố gắng vực mình dậy và bước tiếp bởi sau lưng tôi là gia đình và những người yêu thương luôn cho tôi niềm tin để đi tiếp. Tôi luôn tự dằn vặt bản thân vì những cái được gọi là lỗi lầm. Nhưng liệu có ai trong đời lớn lên mà không mắc phải nó, hãy xem đó như là bài học ngọt ngào mà cuộc sống dành tặng cho bạn, phải biết vượt qua cái nghịch cảnh ấy sẽ thấy mình lớn thêm một tí.
Đau khổ nhiều lắm chứ, mỗi ngày nó cứa những vết vào trái tim quá nhạy cảm và thực sự có đôi lúc tôi đã gục ngã và nghĩ về cách ứng xử của người đời: trả thù ư? Không đâu, tôi không làm vậy, vì dù sao đó là những người mà tôi từng một thời yêu thương và dành trọn niềm tin, liệu rồi khi nhìn thấy họ đau khổ thì nỗi đau ấy trong lòng tôi còn gấp ngàn lần.
Và nếu từng làm một ai đó đau lòng, hãy cho phép mình quên đi cảm giác tội lỗi để mà biết, mình cũng từng rơi nước mắt vì người khác.
Chúng ta sống trên đời đôi lúc không tránh khỏi việc làm người bên cạnh tổn thương. Vì vậy, đừng giữ mãi những dằn vặt ở trong lòng, hãy bao dung với chính mình, với câu chuyện đã qua và với cuộc đời ở phía trước.
Hãy rộng lòng đón nhận những đổi thay và quên đi lỗi lầm ngày cũ, bởi ai cũng có một miền đau mà họ không bao giờ muốn ngoái đầu nhìn lại. Tôi muốn được sống một cuộc đời thanh thản, với mỗi sáng mai mở cửa đón bình minh mà nghe lòng mình nhẹ nhàng như gió.
Và vì sao, khi ta nói với ai đó rằng chuyện cũ đã quên rồi, đã chẳng còn chấp niệm nữa thì ta lại không thể nói với chính mình điều đó. Ta có thể tha thứ cho người, vậy sao không thể bao dung với bản thân một lần?
Sống là để yêu thương và được yêu thương, cái gì qua hãy để nó qua đi, tôi chọn cách sống bao dung cho tất cả bởi cuộc đời có bao lâu đâu. Tôi học cách chấp nhận, buông bỏ và vị tha bởi chính bản thân tôi đáng được hưởng những điều ấy.
Từ bỏ những yêu thương để níu giữ lại những gì yêu thương nhất, tôi biết rằng con đường này không dễ đi chút nào nhưng tôi sẽ làm nó. Thời gian trôi qua cho tôi nhiều thứ nhưng cũng lấy đi nhiều thứ mà tôi yêu quý, phải chăng đó là sự công bằng?
Giá như mọi thứ cứ như trước kia thì hay biết bao nhỉ, nhưng mà, cuộc đời còn ở phía trước, có được ngày hôm nay phải biết đạp lên rất nhiều chông gai, nó sẽ làm bạn chảy máu và xót xa đấy, rồi theo năm tháng vết thương ấy sẽ lành và điều bạn học được chính là kinh nghiệm xương máu làm hành trang để bước vào đời.
Tôi không biết bao lâu nữa để tôi chữa lành vết thương lòng mình. Nhưng tôi biết một điều, hãy cứ bao dung mà sống đó là cách bạn tìm thấy sự thanh thản và bình yên. Tôi luôn phục mình ở nghị lực sống và vươn lên từ mỗi nỗi đau. Tôi không còn khóc nữa, bởi nước mắt ấy không rơi bên ngoài mà nó đã chảy ngược vào trái tim vốn dĩ rất yếu đuối và dễ bị tổn thương mất rồi.
Lời kết: Khi không còn có duyên để đi tiếp chặng đường thì cách tốt nhất là hãy chấp nhận nó, ừ thì đau đó nhưng một chút thôi, rồi mọi thứ sẽ tốt bởi tôi chọn điều đó cơ mà.