Status ý nghĩa Giá như tôi biết được, tôi sẽ mất gì, và được gì ở cái thời thanh xuân ấy
Thích việc gì thì cứ thử làm, thích nơi nào thì cứ thử đến, thích ai đó thì cứ thử nói ra. Còn trẻ mà, thời gian còn nhiều, việc gì cũng cứ thử cố gắng một chút đi! Chỉ là thử thôi cũng không có can đảm thì bản thân đúng thật là vô dụng. Rốt cuộc tuổi trẻ để làm gì mà việc gì cũng không dám?
Đã ai nói với bạn rằng, tuổi trẻ thì quá ngắn ngủi nhưng lại cùng lúc phải làm những chuyện, có thể xem là quan trọng nhất hay chưa? Học hành, đỗ đạt, vượt qua kì thi, quyết định con đường sau này của mình…Nhiều vô kể những điều khiến đầu óc quay cuồng, nhưng ở thời khắc này, lại chẳng đủ hiểu biết để đưa ra một lựa chọn đúng đắn nhất.
Và thế là từng ngày trôi qua, chúng ta cứ sống và vận động theo bản năng, ngay kể cả con đường chúng ta đang theo đuổi bản thân cũng không biết rõ về nó. Con đường ấy giống như tình yêu của chúng ta vậy. Chẳng rõ nó có yêu mình không, có phù hợp với mình không, hoặc nó có bất ngờ “đá” mình ra đi không? Bạn có thể từng tự tin với lựa chọn của mình, nhưng khi nhìn lại, sẽ có lúc hồ nghi về nó. Về tuổi trẻ đã qua chẳng có gì, về tương lai tới đâu càng mờ mịt!
Có những việc hiểu được, nhưng lại không thể thay đổi. Có những thứ trong lòng rất tiếc nuối lại không thể níu kéo. Trưởng thành và thanh xuân là 2 trong nhiều thứ như vậy. Trưởng thành rất mệt mỏi, thanh xuân rất đáng nuối tiếc… Nhưng chẳng ai trong chúng ta thay đổi được điều đó.
Chúng ta tiếc nuối thanh xuân bởi vì trưởng thành quá cô đơn, vậy những người bạn thời thanh xuân hứa sẽ mãi bên nhau nay đã đi đâu mất rồi? Thực tế
Chúng ta vẫn luôn thấy có lỗi với thanh xuân vì một ai đó mà không hề nhớ rằng chúng ta nợ mẹ mọi sự cố gắng ở thanh xuân. Cái thời điểm còn đủ sớm để sau này làm lại, còn sau này làm sai, mẹ cũng không chờ được nữa.
Có những ngày, về đến nhà là chỉ muốn đổ sập cả người xuống giường. Bao nhiêu mệt mỏi ưu tư cứ rối lên trong đầu. Càng cố gắng không nghĩ tới thì chúng lại càng hiện ra. Những lúc như vậy, không thể nào nhấc lên một nụ cười, mà chỉ biết cứ thế, cứ thế lao qua cơn bão tố cuồng phong để tiếp tục là một ngày mai vẫn như vậy.
Thế rồi, trong lòng mình bỗng dưng vì một ai đó mà nhung nhớ, vì một ai đó mà u sầu. Dù chẳng coi tình yêu là gánh nặng, nhưng nó cũng khiến tâm trí ta rối bời và chênh vênh.
Một nỗi cô đơn lạc nhịp, chẳng biết tựa vào nơi đâu. Mặc dù chẳng nói ra đâu, nhưng trái tim cứ bấp bênh mãi như con thuyền ngoài khơi xa. Rồi sẽ mãi chẳng gặp được bến bờ. Lang thang vô định…
Thích việc gì thì cứ thử làm, thích nơi nào thì cứ thử đến, thích ai đó thì cứ thử nói ra. Còn trẻ mà, thời gian còn nhiều, việc gì cũng cứ thử cố gắng một chút đi! Chỉ là thử thôi cũng không có can đảm thì bản thân đúng thật là vô dụng.
Rốt cuộc tuổi trẻ để làm gì mà việc gì cũng không dám?Nếu ai đó từng mường tượng tuổi trẻ chỉ là những giây phút vui vẻ bên bạn bè, là những dịu ngọt bên cậu bạn mối tình đầu. Thì khi đi hết đoạn đường ấy, bạn sẽ còn thấy rất rất nhiều điều đang chờ bạn phải lao đi như tên bắn để thực hiện trước khi quá muộn.
Là vậy, chúng ta vội vàng trong mọi thứ. Ở nơi đâu cũng cảm thấy lạc lõng, dù có đủ đầy bao nhiêu cũng vẫn thấy chênh vênh. Đó là ở tận sâu thẳm tâm hồn. Với sự bồng bột và ngông cuồng của tuổi trẻ, đi qua hết tất cả mới thấy mình chẳng có gì. Vốn là thế, nhưng ít ai làm trái đi được.
Khi ta đã trưởng thành, khi ta đã thành công. Vẫn luôn chỉ có một mình ta vượt qua tháng ngày lênh đênh như vậy. Biết nói làm sao về những niềm hoang hoải đang chất chứa trong lòng, chỉ biết rằng, nó khiến ta mệt mỏi và chông chênh. Giống như chỉ chờ ta ngã xuống.
Nhưng chúng ta sẽ chẳng bao giờ để nỗi cô đơn hạ gục, cho dù tuổi trẻ có lấy đi rất nhiều, thì chúng ta cũng sẽ luôn sống tốt hơn. Để biết rằng, nếu không thể khóc thì hãy cười thật to. Bù đắp lại cho những mất mát dã qua như thế.
Rồi trên cành lại có những lá xanh
Rồi tiếng chim sẽ ca hót trong lành
Ta dẫu luôn có một bóng độc hành
Cũng không bỏ một khao khát trời xanh.
Lời hứa giữa thanh xuân vốn dĩ là bi kịch. Ước hẹn thời niên thiếu thực chất là bi thương. Vĩnh viễn, có dùng cả năm tháng trưởng thành cũng không thể nào thực hiện được. Đó là bi ai.
Nhiều năm sau khi nhớ lại những năm tháng trẻ trung nông nổi ấy, tôi mới phát hiện ra có rất nhiều thứ bản thân từng cố gắng kiên trì giữ lấy đến giờ cũng không còn quan trọng nữa.
Thanh xuân của mình, hãy yêu người mình thích, ăn những gì mình thèm và làm những việc mà mình muốn. Sống mà, phải vui lên!
Nơi đẹp nhất là nơi chúng ta chưa từng đi qua, khoảng thời gian đẹp nhất là khoảng thời gian không thể quay trở lại.
Tuổi thanh xuân, tôi từng rất thích một người, nhưng tình cảm đó lại giấu sau hai chữ “âm thầm”, phai nhòa cùng hai chữ “xa cách”, rồi lặng lẽ tan biến dần theo “năm tháng”…
Thích việc gì thì cứ thử làm, thích nơi nào thì cứ thử đến, thích ai đó thì cứ thử nói ra. Còn trẻ mà, thời gian còn nhiều, việc gì cũng cứ thử cố gắng một chút đi! Chỉ là thử thôi cũng không có can đảm thì bản thân đúng thật là vô dụng. Rốt cuộc tuổi trẻ để làm gì mà việc gì cũng không dám?
Những chiếc kim dài vội vã chạy đua theo kim ngắn, cũng như thanh xuân của tớ và cậu đang cố níu giữ lấy kí ức ngày hôm kia. Hóa ra, thời gian thực sự trôi qua như thế. Không phải hình ảnh những con số bị lu mờ bởi gió bụi, hay vòng tròn vô tận được quay mãi cùng chiều kim, mà vốn dĩ đó là năm tháng tuổi trẻ nồng nhiệt đang dần phai mờ của chúng ta.
Lời kết: Lúc còn trẻ không biết, cứ nghĩ rằng chỉ một chút thương tổn thôi là bản thân cũng sẽ không chịu đựng nổi. Sau khi đã trải qua mưa gió nhấp nhô trong cuộc sống, mới biết qua những ngày tháng dài đằng đẵng của một kiếp người thì không có gì là không tha thứ, không có gì là không thể buông tay.