Status yêu thương Nỗi buồn vây quanh cô gái nhỏ
Người ta luôn bảo nhau hãy trân trong cô gái bên cạnh mình trong những năm tháng thanh xuân, bởi đó là khoảng thời gian bạn chưa có gì còn cô ấy thì đang có tất cả. Cô gái từng trang điểm cả một ngày chỉ để được xinh đẹp đứng cạnh bạn một giờ,
Cô gái từng cùng bạn đi lang thang khắp thành phố trên chiếc xe máy cũ kĩ, cô gái từng cùng bạn ngồi quán vỉa hè, cô gái từng lắc đầu bảo cô ấy không thích hoa hồng mà chỉ thích được đi cùng bạn… cô gái ấy, bây giờ đâu rồi?
Cô gái ấy vẫn ở đấy thôi, người con gái từng tha thiết yêu bạn đó, không bao giờ bỏ đi. Chỉ là giữa cuộc đời bộn bề những lo toan, bạn đã đánh rơi chân tình cũ mất rồi. Cô gái năm ấy từng yêu bạn hơn chính mình, bây giờ đã học được cách yêu chính bản thân mình.
Thời gian qua đi, mỗi người đều sẽ trưởng thành hơn từ những nỗi đau, đến một ngày giật mình tự hỏi của “mình của ngày xưa đâu mất rồi?”
Chỉ là chẳng thể nào có đủ dại khờ nông nỗi như những năm tháng thanh xuân, chỉ cần anh ấy nói anh ấy nhớ bạn, bạn liền tin rằng anh ấy nói thật. Chỉ cần anh ấy nói anh ấy vẫn yêu, bạn liền đem những thương tổn đã qua hoá vụn vặt, bạn có thể bất chấp tất cả bước thay anh ấy một ngàn bước để hai người được cạnh nhau, mặc giữa hai người thậm chí ngay cả một con đường cũng không có.
Khi người ta mang trong mình nhiều nỗi đau trong tình cảm, trưởng thành qua năm tháng thì lòng tin cũng dần bị lắp đầy bởi đa nghi và lo nghĩ. Vì vậy, để hàn gắn những vết thương đó, bạn cần có sự sâu sắc và quan sát đến cảm nhận của cô ấy trong từng hành động nhỏ nhặt nhất. Đâu đó vẫn có rung động nhẹ nhàng, thật kẽ như từng mảnh vụn nhỏ của bức tường khoảng cách giữa hai người.
Cô gái ấy của tôi cũng cô độc lắm, cô ấy luôn muốn có một vòng tay nào đó ôm lấy cô khi cô thấy yếu lòng, cô ấy cũng lãng mạn lắm phải không? Cô ấy cũng ước có một bờ vai nào đó, sẵn sàng cho cô dựa vào để cô có thể khóc một cách hả hê nhất, khóc như chưa từng được khóc.
Cô ấy chỉ muốn có một người luôn sẵn lòng im lặng ngồi bên cô, siết chặt tay cô mà quên đi thời gian...cô ây cứ ước, ước sẽ có một ai đó hiểu cô để cô bớt đi sự cô đơn trong đáy tâm hồn. Nhưng...đáng tiếc là chính bản thân cô còn không thể hiểu nổi mình thì làm sao cô có quyền đòi hỏi người khác phải hiểu mình chứ! Thật buồn khi bên cô lúc này chỉ là Nỗi Buồn - Bóng Tối.
Từng cử chỉ, lời nói của bạn, cô ấy đều nhìn thấy và ghi nhớ cả. Đừng vì chút khó khăn trước mắt, vì sự lạnh lùng đó mà bỏ lỡ đi người con gái bạn yêu. Để có được những thứ quý giá thì ta phải vượt qua những thách thức. Đâu ai chẳng làm gì cả mà được thứ mình muốn đâu.
Làm ơn đừng ai đến bên cô ấy vào hôm nay, làm ơn đừng ai chạm vào, hay an ủi, hay cảm thông bất cứ điều gì. Hôm nay cô gái hoạt bát vui vẻ của mọi ngày buồn lắm, buồn đến chỏng chơ, đến vô vọng.
Người ta ít buồn không phải vì không buồn mà tự nhìn thấy nỗi buồn của mình chẳng là gì so với với những đau đớn ngoài kia. Nhưng hôm nay cô ấy nhận ra lòng mình bấy lâu đã dồn nén bao nhiêu buồn bực, tuổi hờn. Hôm nay nếu không buồn thì ngày mai sẽ chẳng ai còn nhìn thấy cô ấy vui vẻ nữa, hôm nay nếu không khóc thì ngày mai chắc cô ấy sẽ tắt hẳn nụ cười.
Không sao đâu, đừng chạm vào, cứ để cô ấy khóc, cứ để cô ấy một mình, như vậy sẽ tốt hơn. Bây giờ cô chẳng cần một người bạn thân hời hợt nào bên cạnh cả. Không cần bố, cũng chẳng cần anh nữa, rồi cô ấy sẽ ổn thôi. Phải, rồi cô ấy sẽ ổn thôi, chỉ là hôm nay không như vậy thôi, ngày mai, nắng vẫn lên và cô ấy vẫn vậy. Mọi việc sẽ được giải quyết ổn thỏa vào ngày mai. Nên hôm nay cho cô biến mất trong mắt mọi người chỉ một lần thôi. Sẽ chỉ buồn hôm nay thôi. Làm ơn để cô ấy một mình.
Cô ấy cười nói vui vẻ lắm, dường như người ta chẳng thấy cô ấy khóc bao giờ, chắc cũng vì lẽ đó người ta chẳng mấy để ý đến ánh mắt đầy những muộn phiền của cô. Cô ấy từng nghĩ rằng chỉ cần làm cho người khác cười, thấy họ vui vẻ cô sẽ được vui lây...nhưng những điều ấy chỉ khiến cô ngày một mệt mỏi hơn.
Trở về căn phòng trống cũng là lúc mọi lớp makeup hoàn hảo mà người ta tô vẽ về cô đều được nước mắt rửa trôi hết. Cô cứ một mình gặm nhấm nỗi buồn, nỗi đau dày vò từng cơn trong lồng ngực cô. Cô gái mạnh mẽ, hay cười ấy giờ đây trở nên nhỏ bé và yếu đuối biết nhường nào.
Cô gái…Chắc em đang đau lắm phải không cô gái? Ai mà chẳng biết đau, con gái mà, ai mà chẳng có những lúc yếu đuối chứ...sao em cứ gồng mình lên vậy? Em không thấy đau sao?
Lời kết: Này, em à, em đừng nghĩ rằng những cô gái được cho là mạnh mẽ ngoài kia là có thật, thực ra chẳng phải vậy đâu em! Họ cũng giống em thôi, hay có thể còn hơn cả em...nhưng dễ hiểu mà, vì họ đang là một diễn viên xuất sắc.