Status yêu thương Tháng tư về với nỗi nhớ xanh xao, mưa tháng tư giấu những yêu thương vào nỗi nhớ
Những cơn mưa tháng 4 giấu đi cả những cơn gió mùa đông còn lẩn khuất, mà thay vào đó bằng những cơn gió giao mùa. Nhìn xuống phố thấy ai đó đang tư lự trong cơn mưa vội, bất giác lòng chùng xuống. Một cảm giác thật lạ, thấy những cơn mưa tháng 4 trốn cả vào nỗi nhớ.
Sáng thức giấc nghe mưa về qua phố từ lúc nào, những cơn mưa đầu mùa se lạnh mang vương vấn của mùa xuân. Những cây anh đào trên phố đang vươn mình dậy những chồi non. Những mầm xanh non mơn mởn, mong manh đang phấn khởi đón những cơn mưa vội để vươn lên mạnh mẽ khiến như cuộc sống đang chầm chậm trôi, ngày tháng cũng bớt những vội vã, những bộn bề của mùa cũ.
Những cơn mưa vội tháng 4 dường như phủ kín lối đi về. Mưa tháng 4, giấu cả những bộn bề, những lo toan vào nỗi nhớ. Mưa tháng 4 làm cho những hàng cây xanh mướt một màu, những góc phố vắng đi những chuyến xe vội vã, những đôi tình nhân chở nhau về rất vội, ai đó ngang qua nhau trong cơn mưa tháng 4 vội vã.
Sáng nay, nghe bài hát "tháng 4 về" mà ai đó gửi mà lòng lại thấy da diết. Tháng 4, những ngày tháng 4 ngập tràn gió, gió như hát khúc tình ca khiến lòng bồi hồi. Gió như người bạn đồng hành hát khúc phiêu du. Những cái nắm tay, những cái ôm dưới nắng, những nụ cười trong veo, những khuôn mặt ngước nhìn trầm trồ trước sự rực rỡ, mong manh bất chợt nhớ mùa này loa kèn cũng xuống phố vào những sớm tháng 4 bình yên.
Đêm, nghe tiếng mưa về ngang phố để sáng ra cảm nhận được một chút lạnh của một ngày đầy gió. Cũng thật lạ, một cơn đêm qua dường như đã mang cái rét trở về trong lưu luyến. Có lẽ nào nơi đây cũng có rét nàng Bân, lại nhớ những ngày gió về ngang phố, phả một chút mát dịu se lạnh cho một ngày tháng 4 khắc khoải, cho một mùa nhiều ước mong.
Tháng 4, những cơn mưa vội về ngang phố, phũ phàng trút xuống những cánh hoa anh đào mỏng manh. Để rồi có chút cảm giác tiếc nuối, cảm giác nhớ thương những cơn mưa rào mùa hạ bất chợt về ngang phố.Tháng 4 cho ai đó nhớ rét nàng Bân khi co ro trước những cơn gió lạnh giữa lòng phố đang ngập tràn hoa anh đào. Tháng 4 cho ai nhớ những đôi bàn tay vo nặn những chiếc bánh trôi của vào tiết hàn thực, lại nhớ về những dư vị cay cay nơi đầu lưỡi của những sợi gừng thái chỉ.
Tháng 4, những cơn mưa vội cũng đủ khiến lòng ai đó trùng xuống, và bất giác thở dài nhớ về những điều cũ kĩ. Tháng 4, cho những chiều thênh thang cứ đi mải miết dưới bầu trời xanh trong vắt. Tháng 4, cho những yêu thương đang chờ đợi vào một chiều lộng gió, vào những vòng quay của những tháng ngày thật lạ.
Tháng 4, tiếng ai đó cười tươi dưới màu nắng dịu dàng tràn qua kẽ lá. Tháng 4, gọi yêu thương từ sâu thẳm con tim mình… và tháng 4, chầm chậm để đón những điều mới mẻ thật giản dị.
Những cơn mưa tháng 4 giấu đi cả những cơn gió mùa đông còn lẩn khuất, mà thay vào đó bằng những cơn gió giao mùa. Gió tháng 4, gió của những ngày mưa chuyển mùa, lòng phố mênh mang, sâu thẳm đợi mùa sang. Nhìn xuống phố thấy ai đó đang tư lự trong cơn mưa vội, bất giác lòng chùng xuống. Một cảm giác thật lạ, thấy những cơn mưa tháng 4 trốn cả vào nỗi nhớ.
Tháng 4, những cơn mưa vội giấu yêu thương vào lòng phố. Nhắc nhở ai đó mùa đang sang, không còn mùa đông, phố trầm lặng, đứng lặng nhìn những con đường hàng ngày ta vẫn đi thấy những cánh hoa anh đào đang về với đất để nhường chỗ cho những chồi xanh, thấy mong manh một nỗi niềm, cảm giác tận sâu trong tâm hồn như nơi đây đã trở thành một phần trong kí ức của mình.
Tháng tư của những ngày ta chưa gặp nhau, em ngây ngô lắm, nụ cười còn trong veo và hồn nhiên đến kỳ lạ. Những ngày tháng tư ấy với em chỉ vỏn vẹn trong những trang sách, những đêm chong đèn học bài, tất bật với những kỳ thi cuối năm. Cuộc sống của em đơn điệu và dường như chẳng có chút mảnh may với cỏ cây, hoa lá
Tháng tư của những ngày Hà Nội không anh, ngày nào em cũng cắm một bình loa kèn trong phòng làm việc của mình. Mấy cô em đồng nghiệp mỗi buổi sáng đến đều ghé qua, hít hà hương thơm thanh khiết và chẳng quên kèm theo một câu hỏi quen thân: “Sao chị thích hoa loa kèn đến thế?”. Em nhoẻn miệng cười thật tươi: “Bởi nhớ và yêu một người bằng cả trái tim”.
Tháng tư này, nỗi nhớ vẫn miên man như những ngày chưa cũ. Đâu đó, khi không làm chủ được cảm xúc của mình, em lại mở mail, gửi đến anh nỗi nhớ từ Hà Nội. Anh dặn em đừng có nhớ nhiều như thế. Nhưng yêu thương có bao nhiêu, nhớ nhung có bao nhiêu mà đong đếm được nhỉ? Em yêu Hà Nội, yêu tháng tư, yêu mùa loa kèn nở bởi yêu anh.
Tháng tư về với nỗi nhớ xanh xao…
Chờ một người như cơn mưa giữa hạ
Nghe điều gì chừng nửa quen, nửa lạ!
Anh vẫn yêu hay là không còn yêu?
Tháng tư về, gió đón những cánh diều bay không biết mỏi, tự do dù bị sợi dây mỏng manh ràng buộc. Mây xa vời, nắng cũng xa vời với cuộc sống nhộn nhịp nơi thành thị. Chỉ nghe tiếng còi xe từng hồi kêu inh ỏi, tiếng người nhốn nháo bước vội vàng trên đường.
Tháng tư về, nắng nhẹ nhàng nhưng sao lòng người thấy gắt. Đôi khi con người ta chỉ cảm thấy nhịp thở vào ban đêm, dưới ánh sáng vàng chói của đèn cao áp. Đi trên đường, nơi đâu cũng thấy ánh sáng dù là ban đêm, đôi lúc muốn tìm một chỗ tối dừng chân nhưng sao khó quá. Tháng tư đi ngang ô cửa tình cờ.
Tháng tư, mơ. Tôi mơ, mơ về con đường nhỏ chốn quê nhà, quanh co lối mòn hoa dại nở. Mơ về những buổi sớm thức giấc nghe tiếng chim nhảy nhót ríu rít sau vườn cải trổ bông trái mùa. Mơ giờ phút ngồi trên chuyến xe từ nơi đất khách về với quê hương, về nơi có những vườn cà phê nở hoa trắng muốt, thơm ngào ngạt … Và cứ thế, tôi mơ.
Tháng tư về, nghe bâng khuâng mấy nhành hoa lựu đỏ đung đưa trong gió. Nhớ vị ngọt thanh của từng tép lựu tươi mát, nhớ tiếng gió vi vu mỗi lần ngồi ngủ gục dưới gốc lựu sau nhà.
Lời kết: Tháng tư về, ta chia tay những ngày xuân đầy lộc non mơn mởn để đón nắng hè, để hát khúc ca: “Tháng tư về!”