Status yêu thương Là con gái dù mạnh mẽ đến đâu cũng cần một bờ vai để dựa vào
Dù sao thì con gái có cố mạnh mẽ đến đâu cũng không thể tránh được bản chất yếu mềm, thi thoảng vẫn ủy mị, thi thoảng vẫn cô đơn, và thi thoảng vẫn tổn thương chỉ vì những chuyện vặt vãnh. Hạnh phúc chỉ là một giấc mơ muốn ngủ mãi không dám thức giấc, và chia ly, đổ vỡ là nỗi ám ảnh trường kỳ.
Con gái, muốn mạnh mẽ thì khó, muốn yếu mềm lại càng khó hơn. Khi chuyện tin tưởng để dựa dẫm vào ai đó trở nên quá khó khăn, khi cuộc sống cứ bắt người ta phải đeo mặt nạ ngụy trang để sống. Những người dễ phải nhận lấy tổn thương nhất chính là con gái, những người sau tổn thương khó đứng lên nhất cũng chỉ có con gái mà thôi.
Là con gái mạnh mẽ để làm gì? Bảo vệ con gái là một trong những sứ mệnh của con trai vậy con gái đâu cần phải mạnh mẽ nữa?!... Nhưng rồi em nhận ra, thay vì được bảo vệ, con gái bị tổn thương bởi những người họ đặt hết niềm tin rằng sẽ mang lại hạnh phúc cho họ.
Thế nên suy cho cùng mạnh mẽ được xuất phát từ sự yếu đuối, nên những cô gái mạnh mẽ có lẽ là những người cần được che chở nhất...
Có người nói mạnh mẽ là vui thì cười, buồn thì khóc, tức giận thì hét thật to. Mạnh mẽ là dám làm những điều mình muốn chứ không phải là không bao giờ khóc. Vậy mà hầu hết con gái mạnh mẽ theo kiểu che giấu nỗi đau bằng những nụ cười, đau khổ nhưng không bao giờ rơi nước mắt, thậm chí không dám đón nhận yêu thương, tự ôm cô độc vào mình vì sợ tan vỡ.
Tạo hóa sinh ra con gái là phái yếu vì vậy dù có mạnh mẽ đến mấy thì sâu thẳm trong tim con gái vẫn là sự nhạy cảm, dễ bị tổn thương... Mạnh mẽ vốn dĩ không phải là tính cách mà đó là bản năng để con gái tự bảo vệ mình khỏi đau khổ sau sự đổ vỡ của tình yêu...
Còn có một sự thật rằng, con gái ấy hả, miệng nói ổn nhưng chẳng bao giờ cảm thấy ổn đâu. Vì thế nên dù con gái có tỏ ra mạnh mẽ đến mấy thì họ vẫn cần một bờ vai...!
Em cần một bờ vai vững chắc để em dựa vào, một vòng tay ấm áp để em sa ngã khi cuộc sống xô bồ khiến em mệt mỏi. Anh sẽ nhẹ ôm em vào lòng và hát lên câu hát khe khẽ. Tiếng hát không hay nhưng cho em cảm giác hạnh phúc bình yên...
Em cần một bàn tay sẽ luôn đưa ra cho em nắm lấy khi cần, siết chặt tay em cùng đi qua những con phố, chạy trốn những cơn mưa rào bất chợt mùa hạ và sưởi ấm trái tim em thoát khỏi những cơn gió rít giật từng cơn mỗi buổi chiều đông...
Em cần một nơi chốn an toàn để quay về sau những ngày dài vật lộn với cuộc đời. Dòng chảy trôi khắc nghiệt quật ngã em lăn lóc, nhưng rồi cuối cùng em vẫn đứng lên và đứng vững, vì em biết nơi đó có anh đang đợi em trở về...
Nhưng anh có hiểu, rằng em mạnh mẽ, bởi em ý thức được rõ ràng về cuộc đời mình. Em không muốn dựa dẫm quá nhiều vào đàn ông, vì em hiểu không có gì là bất biến. Em chuẩn bị sẵn cho mình một tâm thế, để dù có không may rơi vào đổ vỡ, cũng có thể tự mình đứng lên. Em không tin vào cái gọi là "cổ tích"...
Em không ích kỷ! Chỉ là đã qua lâu rồi cái thời em nhìn đâu cũng thấy màu hồng, ngày mơ đến thần tượng và đêm mơ được Người Nhện giải cứu. Em làm tất cả để bảo vệ sự tự tôn và chút nét kiêu kì cuối cùng còn sót lại của người con gái mù quáng vì yêu.
Có ai là không hy vọng một cuộc sống như trong mơ? Có hoàng tử và gia đình hạnh phúc? Có một cuộc sống không phải lo chống chọi với đủ thứ lọc lừa, dối trá, đủ thứ mỏi mệt vì vô vàn những bất công buộc phải chấp nhận, không thể nào tìm cách bác bỏ.
Có ai là không hy vọng chẳng bao giờ vấp phải khổ đau? Khi cuộc đời vẫn như một ván bài chỉ có thắng thua, khi may mắn và rủi ro chỉ là những tích tắc nhỏ. Chúng ta vẫn phải ngày ngày dũng cảm lên để đối diện với những lần đánh cược với đời, giằng co với định mệnh và vượt lên khỏi bản thân mình. Những ai chậm chân đứng lại sẽ định sẵn phần thua.
Có ai là không hy vọng mình được yêu thương và được chở che? Để dẫu xảy ra chuyện gì vẫn có người ở bên cạnh, để cho dù có vấp ngã cũng có người nhủ không sao, để mỗi lúc khó khăn có thể tìm một nơi nào đó loay hoay dựa dẫm, dụi đầu vào tìm hơi ấm quen thuộc và yên ổn ngủ một giấc thật sâu.
Có ai là không hy vọng được lười biếng và chiều chuộng, an nhiên tận hưởng tuổi trẻ và cuộc đời, nhìn thời gian trôi đi không thấy sợ vì đã sống “đủ”?Là con gái mà, nói gì thì nói, có cố tỏ ra mạnh mẽ và độc lập đến mức nào, thì cũng vẫn chỉ là con gái mà thôi…
Vẫn có những lần đột nhiên rơi nước mắt vì những chuyện tưởng như rất giản đơn, vẫn lấy lòng tự tôn làm vũ khí nhưng chính thứ vũ khí ấy lại sát thương chính mình, vẫn vì quá nhiều suy nghĩ phức tạp khiến cho tâm trạng rối ren, và rồi lại loay hoay bất an khi đôi khi không thể tìm được cách xoay xở.
Lời kết: Ừ thì là con gái, có tài giỏi đến mấy cũng vẫn cần một người bên cạnh, vẫn tha thiết những thứ hạnh phúc chẳng thể gọi thành tên, vẫn chỉ cần một sự chân thành.