Status cho ngày 24/12 - Giáng Sinh này lại mình em cô đơn lạc lõng
Hôm nay, một ngày gần sát với Noel. HN không lạnh. Không phải là những cơn gió mùa đông bắc như mọi mùa đông khác của HN. Anh nói hôm nay anh ra HN. Rồi ngày mai anh lại trở về SG. Vậy là anh không đón được Noel HN rồi. Tiếc thật! Vậy là Noel này, em sẽ chỉ có một mình. Noel 1 mình đầu tiên của em. Em sẽ làm gì nhỉ? Em có giống như Gấu đại ca, đi một mình trên đường và nhớ về anh? Không biết nữa. Em sợ ra đường vào những ngày như thế lắm. Ra ngoài đường và nhìn thấy người ta bên nhau… còn em chỉ có 1 mình.
Một Giáng Sinh nữa sắp đến, vậy là lại thêm một mùa Giáng Sinh hai đứa mình không được ở cạnh nhau. Chẳng biết ở phương xa ấy anh đang thấy thế nào, còn em thì đã cảm nhận được rõ ràng cái cảm giác lạnh lùng đang bao trùm lấy cơ thể. Nhưng có lẽ cái lạnh chờn vờn phía bên ngoài da thịt sẽ chẳng khiến cho lòng em cóng buốt đến thế nếu như trái tim em được sưởi ấm bằng một tình yêu theo đúng nghĩa là tình yêu.
Còn chưa tới Giáng Sinh mà đường phố đã ngập tràn những màu đỏ và trắng. Người ta nắm tay nhau đi trên phố, những đôi mắt biết cười ngước lên nhìn ông già tuyết đầy ước ao. Dù chỉ có một mình nhưng em cũng bước đi và cũng muốn ước. Có thể em đã quá lớn tuổi để được nhận một món quà từ ông già tuyết và có lẽ chẳng ai ngoài anh có thể thực hiện được điều ước ấy của em…
Giá mà có một phép màu nào đó để mùa Giáng Sinh này em không còn cảm thấy cô đơn ngay chính giữa tình yêu của mình.
Khi ta lớn, Giáng sinh ta không còn trông đợi quà, mà lại thành những ông già, bà già Noel như những người thân yêu đã từng, để tặng quà cho đám trẻ thơ mắt biếc.
Khi ta lớn, hạnh phúc là ngày Giáng sinh, tạm dẹp bỏ những ngổn ngang công việc cuối năm, ngồi lại cùng gia đình, nghe vài bản nhạc Giáng sinh tươi vui, nhấp một vài ly rượu vang thơm nhẹ, hay cùng nhau nguyện cầu cho những điều an lành…
Mặc kệ giá lạnh, người ta vẫn cảm thấy ấm áp với không khí Giáng sinh.
Vì là mùa lễ hội, là mùa của ấm áp tình thân, gia đình, bạn bè.
Là mùa để mọi người tề tựu về bên cạnh nhau.
Và là mùa để mình muốn được ở bên cạnh một ai đó, dắt tay đi lang thang giữa phố phường tấp nập trong cái giá lạnh gay gắt của Giáng sinh.
Giáng sinh năm nay...mình sẽ lại một mình lang thang đi đâu đó?
Giáng sinh năm nay...mình sẽ lại muốn có được một chút ấm áp của yêu thương...sẽ lại muốn được dắt tay đi lang thang giữa cái giá lạnh mùa đông mà nghe lòng ấm áp. Sẽ lại muốn chui người vào một nơi nào đó vừa an toàn vừa ấm áp...
Để rồi cho đến cuối cùng...vẫn chỉ có thể cuối đầu cười với cái bóng của chính mình dưới chân?
Mùa đông, bàn tay ta lạnh băng dù đã được bao bọc kỹ bằng găng tay ấm áp. Cái lạnh khiến ta cảm thấy đau nhói ở lồng ngực nhiều hơn. Và cái nhàn nhạt của thời tiết khiến ta cảm thấy mình bị giam hãm, tù túng và bế tắc. Và ta bắt đầu hoài niệm, bỗng thấy nhớ nhà đến nao lòng. Nhớ những bữa cơm chiều với mâm cơm nghi ngút khói, nhớ cái cảm giác cả nhà ngồi quây quần bên nồi than, uống trà và kể cho nhau nghe những câu chuyện về cuộc sống. Mặc kệ ngoài kia là mưa gió thét gào….
Noel và những lời nguyện ước, với chút se lạnh của gió và mưa, chút ấm áp của tình người. Noel này ta vẫn một mình, một mình thôi nhưng không đơn độc vì ta biết chỉ cần đặt tay lên ngực trái của ta thôi, nơi mà trái tim đang ngự trị. Ở đó, có vương quốc của tình yêu, tình yêu của gia đình, của bè bạn, của quê hương, của đất nước và của lòng người… Vương quốc đó được trải đầy bằng những cánh hoa hạnh phúc, được thắp sáng bởi những nụ cười. Ở đó có một mảnh đất nhỏ để ta chôn nỗi buồn và nước mắt khổ đau. Nhưng lại có một dòng sông chứa đầy những kỷ niệm ngọt ngào. Ta đem cái cây hy vọng trồng vào mảnh đất đó và tưới bằng nước của dòng sông kỷ niệm để cứ mỗi ngày ta lại thấy mình lớn lên, mạnh mẽ, kiên cường, đầy hoài bão và khát vọng. Và mỗi khi chạnh lòng nghĩ về mảnh đất chứa đầy đau thương đó, ta lại mỉm cười vì nơi đó đã trở thành một khu vườn đầy màu sắc, với những bông hoa mang tên “hạnh phúc bền lâu”.
Trời miền Bắc mấy hôm nay lạnh lắm! Mỗi khi sắp Noel bao giờ trời cũng lạnh như thế này và Noel năm nay chắc em lại một mình lang thang ngoài đường ngắm người, ngắm xe qua lại một mình…
Em lang thang một cách vô định trên đường, từng vòng bánh xe cứ lăn đều đều đưa em đi qua từng ngõ ngách, đi qua từng con đường quen thuộc hằng ngày em vẫn đi…
Gió…
Tay lái em loạng choạng, mắt chợt em cay xè, chẳng biết vì gió đêm hay vì một điều gì khác…
Lạnh…
À không, phải nói là lạnh tê tái mới đúng!
Lạnh lắm ấy, cái áo vải mỏng manh không đủ giữ cho em ấm trong một buổi tối như thế này! Bâng quơ nhìn trên đường, xung quanh em ai cũng có cặp có đôi, tay trong tay, ấm áp… chỉ có em là một mình!
Noel buồn lắm ai ơi? Buồn cho số phận hận người bấy nhiêu buồn cho cái buổi chiều chiều một mình đơn lẻ đăm chiêu muộn phiền người có nhớ đường xưa lối cũ buổi sớm hôm sớm đón chiều đưa bây giờ đơn lẻ về trưa một mình cô quạnh đường xưa bóng người…
Noel này! Con buồn lắm chúa ơi
Lại mình con giữa trời đông giá lạnh
Tiếng thánh ca làm lòng con thêm chạnh
Khi nhớ về thủa mặn nồng lúc xưa
Chúa biết không ? Con đã không còn nữa
Một người mà...con quá đỗi yêu thương
Em thấy trái tim mình vẫn còn rung động, vẫn cảm thấy nhói đau khi nghĩ về hành động nông nổi xưa kia, vẫn nhớ thương và yêu anh thật nhiều. Chỉ muốn nói với anh rằng, cô đã sai và thực sự muốn thử lại một lần nữa. Nhưng giờ em còn biết khóc nấc lên, chịu bất lực, khi mỗi lần nghe tiếng chuông ngân vang, lại nhớ... Mùa Giáng sinh kia ơi, nếu không có anh thì đến làm gì?