Stt chất chứa tâm trạng Chúng ta chỉ có thể là hai đường thẳng song song
Mình cứ mãi là hai đường thẳng song song chứ đừng bao giờ làm hai đường thẳng cắt nhau cậu nhé! Vì hai đường thẳng cắt nhau chỉ giao nhau ở một điểm,rồi lại mãi mãi xa rời…Tớ không muốn mất người bạn tốt như cậu đâu. Thật đấy!
Em quyết định rời xa anh vì em biết rằng chúng ta chỉ có thể là hai đường thẳng song song. Dù đau khổ nhưng em vẫn gánh chịu một mình, em không trách anh đã lấy đi của em nhiều thứ như vậy vì trong tình yêu em chưa từng nghĩ mình đã cho những gì và sẽ nhận được những gì.
Có đôi lúc em vẫn tự hỏi sợi dây nào đã gắn bó anh và em - hai con người quá khác biệt? Có phải chúng ta chỉ là hai đường thẳng song song chạy ngược chiều nhau?
Em mãi lạc loài giữa thăm thẳm rừng sâu
Mãi là em như đời em đã định
Ta gặp nhau như hai đường tuyến tính
Đã cắt một lần để mãi mãi chia xa...
Có thể suốt cuộc đời này chúng ta chỉ là hai đường thẳng song song, nhưng mà anh biết không, em không muốn chúng chạy ngược chiều nhau bao giờ. Anh hãy mãi là đường thẳng của riêng anh và em cũng vậy, nhưng sẽ xuôi về phía nhau anh nhé! Cho đến khi nào đường thẳng của anh hay của em không thể kéo dài hơn được nữa.
Em chợt nhận ra rằng cũng có khi hai đường thẳng song song trở thành tiệm cận. Anh và em đều là những con người biết sống bằng tấm lòng đó thôi, đều biết yêu thương và trân trọng những lẽ sống trong đời đó thôi, đều biết hy sinh cho những người thân yêu của mình đó thôi và đều có những người thật sự yêu thương mình.
Nếu chúng ta là hai đường thẳng song song thì anh sẽ bẻ cong đường thẳng của anh để gặp em
Làm sao chúng ta hoà hợp được đây, em luôn cố gắng cho chúng ta hoà hợp nhau, hiểu nhau, sống có trách nhiệm và yêu, thông cảm cho nhau.Để còn mơ về ngày chúng ta mãi mãi được ở bên nhau hạnh phúc. Nhưng giờ em thấy khó quá.
Càng ngày em thấy chúng ta giống như hai đường thẳng song song vậy.
Có khi nào tại sống ích kỷ quá chăng?
Anh à, kiếp trước, em phụ anh, kiếp này coi như hết nợ. Kiếp sau, sau, sau nữa, chúng ta đường ai nấy đi, sẽ như hai đường thẳng song song không bao giờ cắt.
Hình như ai đó đã nói rất hay, rằng: "Con người ta giống nhau là để hiểu nhau, khác nhau là để yêu nhau". Và có thể lắm chứ, chúng ta nên giữ lại những điều khác biệt đó, bởi nếu chúng ta quá giống nhau thì hai đường thằng song song kia cũng chỉ còn lại là một và khi đó anh không còn là anh và em cũng không còn là được chính mình.
Đã là hai đường thẳng song song, thì trăm phần nghìn sẽ không bao giờ có điểm cắt. Đã vậy, sao em còn như thế. Mắt ngắm nghiền, đầu khẽ lắc cho mái tóc tự do bay trong gió, em tự hỏi, đến bao giờ em mới quên được người đây?
Chúng ta mãi mãi là hai đường thẳng song song không thể nào hoà nhập thành một được. Dù cả anh và em đã cố tình bẻ cong nó thì cũng chỉ có thể cắt nhau tại một điểm. Và rồi lại chạy ra xa, xa, rất xa mà thôi
Hai đường thẳng song song,tuy song song nhưng sẽ có 1 lúc nào đó,trên đường thẳng sẽ xuất hiện dấu chấm,gọi là điểm dừng,tức là xuất hiện 1 tình yêu mới đến với bạn,có mặt trên bước đường đi của bạn
Trong tình yêu, thà là hai đường thẳng song song nhưng cùng một mặt phẳng có thể song hành cùng nhau, có thể đi chung với nhau mà không sợ lạc mất nhau. Còn hơn phải làm hai đường thẳng cắt nhau, cắt nhau một lần, để lại một nút thắt
Giá mà cuộc sống một lần cho ta được quay trở lại, ngày ấy - ngày mà bây giờ chúng ta không phải gọi nhau bằng cái tên người yêu cũ. Nuối tiếc trong em là muộn màng, nhưng em biết cuộc sống của em, của anh bây giờ là 2 đường thẳng đã từng cắt qua nhau rồi xa, xa mãi.
Người yêu là hai đường thẳng cắt nhau, người thương sẽ là hai đường thẳng song song sẽ mãi song hành và được nhìn thấy mặt nhau. Anh và nó tồn tại một thứ tình cảm không rõ ràng, người yêu chưa phải, người thương cũng không đúng, chỉ là lưng chừng người thương vậy thôi.
Em vẫn là em người con gái mong manh nhỏ bé, anh vẫn là anh người con trai luôn tỏ ra lạnh lùng. con đường chúng ta đi giờ đây đã rẽ ngả quá xa nó mãi sẽ chẳng thể giao nhau bởi đó là hai đường thẳng song song vĩnh viễn
Lời kết: Có những người chỉ cần ta tiến lại gần họ một bước, họ sẽ tự khắc thụt lùi lại một bước. hóa ra ta với họ cứ như hai đường thẳng song song trong toán học, chỉ có thể nhìn thấy nhau chứ chẳng thể bên cạnh nhau được. Còn trong vật lý, việc yêu họ như cảm giác đang rơi tự do, còn họ là một vật được ném xiên lên và vô tình chạm phải ta. Ta cứ ngỡ chạm vào nhau một lần thì khoảnh khắc đó sẽ kéo dài mãi mãi nhưng em đã lầm, một tiếng thương, một cú chạm thôi thì làm gì tồn tại được lâu dài người nhỉ?