Stt yêu đơn phương là thứ tình yêu đau đớn nhất
Chính là cảm giác bạn nâng niu từng chút một mọi điều liên quan đến người kia, những tin nhắn, những món quà, những lần gặp nhau..., là cảm giác ôm trong mình những mộng mơ về người đó, tình cảm chất chứa từ rất lâu nhưng không - bao - giờ tiết lộ.
Yêu đơn phương, dù có chân thành, thủy chung đến mấy thì cuối cùng kết cục vẫn chỉ là thương đau, chỉ là nước mắt mặn đắng mà thôi. Sẵn sàng bỏ bê mọi thứ xung quanh chỉ vì người ấy “lỡ” đăng mấy dòng buồn thiu trên trang cá nhân, em cứ vui rồi lại khóc như một chú hề không tròn vai diễn.
Yêu đơn phương là một loại thiệt thòi. Trong một thời gian dài như thế tự mình vui vẻ, tự mình đau đớn, rồi tự mình dằn vặt. Yêu đơn phương, dù kết thúc có hậu thì vẫn là thiệt thòi… Chỉ đáng buồn là khi tim đập nhanh thì não sẽ không còn được tỉnh táo, bản thân đáng thương thế nào cũng không thể nhận ra.
Yêu một người, em cô đơn trong chính thế giới do mình tạo nên nhưng đâu nhận ra thế giới ấy không hề có anh. Buồn tênh, nhẹ bẫng, hẫng hụt rồi đớn đau. Cảm xúc cứ thế trôi tuột khỏi tầm kiểm soát của em.
Yêu đơn phương một người không phải là điều đáng sợ, cái đáng sợ là bởi vì yêu người ấy đến tự tin cũng không còn. Cái đáng sợ không phải là không có trái tim, mà là trái tim người ấy không đặt lên bản thân mình.
Tình yêu của em bắt đầu từ những trang nhật ký ngập tràn kí ức về một người. Một người mà chính em biết rằng sẽ không thể chạm đến, nhưng vẫn cứ cố chấp nuôi ảo mộng về ngày chung đường.
Em tự huyễn hoặc cảm xúc bằng những nụ cười lấp lửng, dòng tin ngắn cũn mà anh gửi trao thay cho câu tạm biệt. Đôi lúc em thèm được giận dỗi một cách đường hoàng, nhưng rồi giật mình thảng thốt lấy tư cách gì đây.
Thích một người không thích mình, chính là dù mình có cố gắng đến mức nào, trong mắt họ mình vẫn chỉ là một mối quan tâm vô cùng mờ nhạt. Có bên cạnh thì vui, nhưng không có cũng chẳng buồn.
Có những việc không thể gượng ép được. Yêu là con đường hai chiều. Yêu đơn phương có lẽ cũng có một thanh chắn. Đến thanh chắn rồi, cũng là lúc phải quay lại. Đây là đường cụt, em nên chọn đường khác mà đi thôi chứ không phải quanh quẩn nơi giao lộ. Nơi này không phải dành cho em, chỉ có em lưu luyến mà thôi.
Em có thể khóc một chút vì buồn, rơi nước mắt một chút vì lòng đau, nhưng tuyệt đối đừng bao giờ dùng đôi tay yếu ớt của mình để níu kéo. Mâu thuẫn trong tình cảm hoàn toàn có thế giải quyết bằng một cái ôm nồng ấm, một lời xin lỗi dịu dàng, một nụ hôn hối lỗi,…có rất rất nhiều cách
Việc của em không gì khác ngoài việc phải quên, vay mượn thời gian để giúp em cố gắng quên. Người ra đi có quyền khiến em đau, nhưng đối diện với nỗi đau đó như thế nào lại nằm ở quyết định của em, mạnh mẽ hay yếu đuối đều tuỳ thuộc em chọn lựa.
Trên đời này, không có nỗi đau nào là kéo dài mãi mãi, chỉ có những kỉ niệm nằm lại làm em sống trong tiếc nuối và day dứt mới tồn tại mãi mãi mà thôi. Hãy vững vàng mà tiến về phía trước, rồi cũng sẽ có một người yêu thương em, trân trọng em, xem em là cả thế giới của họ; nhưng trước hết phải tập tành việc yêu thương chính mình đã, em nhé!.
Lời kết: Vị đắng nơi đôi môi vì không thể dễ dàng thốt lên lời yêu. Vị chát của một trái tim hầm hập tình yêu nhưng không được đón nhận… Vậy thì có gì phải buồn khi bạn đã từng yêu đơn phương?