Những status nhắn nhủ yêu thương “Con gái à, Tết đừng về. Hãy ở lại nhà chồng đón Tết nghe con!”
Ngày con đi lấy chồng, mẹ không hết nước mắt. Là cô dâu, lẽ ra con phải vui vẻ, hạnh phúc trong ngày cưới nhưng con lại không cầm được lòng. Con đã khóc, đã buồn vì con biết, để đổi lấy cuộc sống với người con yêu, con phải xa bố mẹ, xa gia đình và cũng không biết là bao giờ con mới về thăm nhà mình được.
“Con gái à, Tết đừng về. Hãy ở lại nhà chồng đón Tết nghe con!”
Mẹ không muốn hai vợ chồng con phải to tiếng, cự cãi nhau về những vấn đề như ăn Tết nhà ai, tiền biếu bên nào nhiều hơn, cháu giống nội hay ngoại,…
Con biết không, mọi việc vẫn nên thuận theo tự nhiên, tuân thủ truyền thống như bao đời nay vẫn thế. Bố mẹ vẫn lo được, vẫn chưa già yếu đến mức phải trông cậy hoàn toàn vào con cái. Bố mẹ chưa bao giờ muốn mình là gánh nặng đè trĩu đôi vai gầy mong manh của con.
Mẹ biết, con nhớ nhà mình! Bố mẹ cũng nhớ con và mong con nhiều. Nhưng cuộc đời này đâu phải cứ muốn là được. Những giọt nước mắt đôi khi nên nén lại để mình có thể sống tốt hơn.
Bản thân mình nên biết cố gắng vuông tròn với danh nghĩa hiện tại, gò mình trong những bó buộc và hiểu điều gì cần phải thực hiện. Có như thế thì con mới học được cách để hài lòng với mọi chuyện, và không bao giờ phải tị nạnh hay so bì nọ kia.
Mẹ mong con gái của mẹ sẽ coi gia đình nhà nội như là nơi thật sự mình thuộc về, coi bố mẹ chồng như là bố mẹ đẻ và trân trọng mối quan hệ với người bạn đời sẽ đồng hành cùng con trong suốt cả quãng đời còn lại.
Bố mẹ chỉ là những người sinh ra con, nuôi nấng con trong hơn hai mươi năm đầu đời mà thôi. Mai sau này, người sống thực sự bên cạnh con, lại không phải là bố mẹ nữa. Nên nghĩ về bố mẹ ít thôi, nghe con?
Con có nhớ một lần, con gọi điện về nhà và bảo với mẹ rằng con muốn bắt ngay chuyến xe về ngoại. Con nhớ nhà, con muốn ly hôn, con mệt mỏi quá rồi! Mẹ ban đầu hốt hoảng, khuyên răn con đủ điều và càng lo lắng hơn nữa khi tội lỗi của chồng con chỉ là thường xuyên đi làm về muộn. Lỗi của chồng con chỉ bé tí ti mà dưới con mắt của con thật lớn quá đỗi. Nên mẹ lo lắng nhiều cho con gái của mình, sao hai lăm tuổi đầu mà còn nông nổi trẻ con đến thế!
Mẹ đã khuyên bảo con biết bao nhiêu, con vẫn cứ nằng nặc đòi về. Nhưng rồi bố con mới là người sáng suốt hơn cả, ông cầm lấy chiếc điện thoại của mẹ, ngắt ngang cuộc nói chuyện chỉ bằng một câu: “Con à! Con muốn bỏ chồng thì đi nơi khác, căn nhà này không sẵn sàng để đón đứa trẻ hay hờn dỗi như con nữa đâu!”. Mẹ bất giác bật cười, chỉ có bố mới hiểu chuyện đến thế. Dập tắt ngay suy nghĩ lúc nào cũng chỉ muốn bỏ chồng để về với bố mẹ trong con. May thay, sau lần ấy, con đã hiểu ra nhiều điều mà bao nhiêu câu từ mẹ cũng không thể diễn tả nổi.
Mấy hôm nay, cây hoa đào trước sân nhà mình đã thắp lên những đốm hồng phớt đẹp xinh. Mẹ thi thoảng lại thở dài với bố con trong lúc cả hai đang ở ngoài vườn làm rau, rằng chẳng biết Tết này gia đình nhỏ của con về ăn Tết được mấy hôm.
Mẹ mong con về ăn tết bố đã gạt phăng đi, bảo sao bà cứ trông ngóng chi những chuyện xa xôi và vô lý như thế. Bố bảo con lấy chồng rồi, còn bao nhiêu chuyện đằng nội phải lo…
Tết về, mẹ đã chẳng nghĩ ngợi gì nhiều nữa. Bố mẹ lại chở nhau trên chiếc xe honda cũ, cùng nhau đi chợ mua từng món đồ một sắm Tết. Nồi cơm rượu lại cùng nhau đun, bánh chưng xanh cũng cùng nhau gói đủ, thức trọn đêm cùng nhau bên bếp lửa hồng,… Mẹ đã nghĩ vậy là hạnh phúc rồi đó thôi. Bố mẹ muốn mình sống nhàn hạ và an yên để con cái khỏi lo lắng nhiều.
Ngày Tết đến vẫn sẽ rộn ràng những món đồ ăn, thức uống, hai ông bà lại sóng vai nhau đi hỏi thăm họ hàng khắp chốn. Nếu nhà con về, bố mẹ sẽ vui thêm vài giây. Nhưng nếu không về được thì cũng chẳng sao đâu con, chỉ một chút gợn buồn rồi cũng lại sẽ qua.
Gia đình mình còn bao nhiêu lần có thể đoàn tụ, há chi đôi ba ngày Tết tạo áp lực gặp gỡ để làm tội tình nhau.
Lời kết: Nên Tết năm nay, hãy cứ vẹn tròn phận nghĩa bên nhà nội nghe con! Bố mẹ chẳng trách gì, cũng chẳng quá trông ngóng đâu nên con đừng thấy mình khổ sở quá vậy. Tình yêu mình để trong tim, nỗi nhớ mình cất trong lòng, vậy là được rồi đó con!