Status hay Thanh xuân mà, ai chẳng một lần thấy chênh vênh?...
Tuổi trẻ của chúng ta, có phải ai cũng từng trải qua những cung bậc cảm xúc: vui vẻ, hạnh phúc, cô đơn, buồn bã, thất vọng... và chênh vênh? Thanh xuân mà, ai chẳng một lần thấy chênh vênh?...
Thanh xuân của tôi, cũng đã từng nhuốm màu của những cũng bậc cảm xúc đó. Cũng đã từng trải nghiệm biết bao màu sắc, âm thanh của cuộc sống. Thế nhưng ai cũng vậy, trước những giai đoạn quan trọng của cuộc đời bao giờ chẳng có những lúc chúng ta cảm thấy mọi thứ đang lạc bước ra khỏi quỹ đạo sẵn có của nó, rồi lại thấy chênh vênh, lạc lõng giữa biết bao người xung quanh.
Ta chênh vênh với cảm xúc, với tình yêu, với công việc và với ngay cả chính bản thân mình. Có những ngày, ta cảm giác mình đang đứng trên một sợi dây vắt vẻo, chỉ cần khẽ nhón chân là sẽ tuột, chẳng biết nên bước tiếp hay dừng lại trong khi đoạn đường phía trước đang mù mịt và phía sau cũng chẳng thể quay đầu.
Tuổi mới nhận ra rằng sau mỗi ngày làm việc lăn lộn bên ngoài được trở về ngôi nhà thân thương cùng gia đình có đủ cả ba, mẹ lẫn anh chị em ăn một bữa cơm tối nhưng sao khó quá. Vậy mà lúc trước ta chẳng hề trân trọng. Hóa ra hạnh phúc có từ những điều bình dị như thế.
Ta chẳng còn ao ước được đi thật xa nữa, chỉ mong có một ngày trọn vẹn để trở về nhà cùng những người thân thương. Bởi ta chông chênh giữa tuổi thanh xuân ấy rồi.
Đăng lên facebook trạng thái "hồi xuân" rồi lại tất bật lao ra đường, chen lấn trên xe bus và vùi mặt vào bài tập tại giảng đường. Có những ngày bận rộn đến không kịp "thở", ấy thế mà chưa bao giờ quên ghé facebook. Cố gắng viết thật nhiều, thật hài hước như chứng tỏ mình còn "teen" lắm. Thực tế thì đã sang đến lưng chừng 20 nhưng luôn thấy ngơ ngác trước cuộc đời.
Thấy người cười thì ngờ vực, thấy người khóc thì sợ diễn. Cuối cùng, tự an ủi rằng, mình sống cho mình thôi.
Đọc sách như điên. Giáo trình và sách tham khảo chất cao ngang đầu, chưa kể truyện ngắn và tản văn. Gối đầu dường luôn có tập thơ "99 bài thơ tình tuyển chọn". Chắc sợ ế. Mà ế thật. Dành tình yêu cho sách nhiều quá, không thương và vương điều gì nữa.
Viết như hơi thở. Sợ mai mốt tâm hồn già cỗi sẽ chẳng gọi thành tên những niềm thương hiện tại. Blog đầy ắp chữ, thương mẹ, thương cha, thương bạn nhưng tuyệt nhiên chưa bao giờ nói ra. Chắc tại yêu thương khó nói thành lời.
Những chiều bận rộn, học hành cho ấm vào thân. Ghi chép, phát biểu, "chém gió" miễn sao cuối năm có trong danh sách học bổng. Thấy bạn được điểm cao, về nhà quyết tâm cày đêm, nhồi nhét vào đầu vô số thứ để cuối kì viết hết hai tờ giấy thi. Suốt đời cũng chỉ vì chữ học, thương thầy tận tụy, trách mình vô tâm.
Những buổi sang nhàn rỗi, ngủ nướng đến cháy ông mặt trời. Khi bên ngoài chói chang ánh nắng, mới bò dậy ngắm phố phường. Những bước chân đan vào nhau, tấp nập. Thấy đời trôi hối hả chỉ mình ta chậm bước.
Ta đủ lớn để nhận ra tóc ba mẹ ngày thêm nhiều sợi bạc, nếp nhăn trên trán ba mẹ mỗi ngày thêm nhiều. Vậy nên chẳng mong gì chỉ mong sao ba mẹ mãi mạnh khỏe, bình an. Chỉ vậy thôi lòng đã an nhiên rất nhiều.
Rồi những lúc đó tôi chỉ muốn vứt bỏ hết tất cả mà đi đến 1 nơi xa, vô lo, vô nghĩ. Muốn bỏ hết mọi gánh nặng, mọi ưu phiền, quay trở về hồn nhiên như một đứa trẻ. Tôi đã từng nghe ở đâu đó câu này... "Cuộc sống quá ngắn để giận hờn, quá rộng để tìm được nhau.
Quá nhiều nỗi đau và hối tiếc..."Ừ thì cuộc sống này ngắn lắm, có mấy đâu để mà hững hờ mãi... Tôi cũng từng chọn lựa cho việc gác lại tình cảm để theo đuổi đam mê, nhưng khi đam mê dần bị cuốn xa vào lo toan cơm áo gạo tiền thì đến lúc đó sao ta lại thèm tình cảm đến thế. Chỉ đơn giản muốn có ai đó ở bên, yêu thương mình, lo lắng cho mình, mỗi khi quá mệt mỏi được gục đầu vào vai và khóc cho hết nỗi niềm.
Ấy thế mà lại không thể được. Phải chăng khi chúng ta còn trẻ, chúng ta chẳng thể nào có được trọn vẹn cả tình yêu lẫn sự nghiệp. Nhưng khi chúng ta đã có một trong hai, thì cái còn lại cũng đã biến mất tự lúc nào. Đó gọi là tiếc nuối...
Lời kết: Cô gái của tôi ạ, thanh xuân mà, chúng ta ai chẳng một lần cảm thấy mọi thứ chông chênh như vậy, nhưng hay cứ vui vẻ đi, yêu đi, đam mê đi, để rồi sau này không phải hối tiếc hai chữ "giá như" nhé! Thanh xuân mà, ai chẳng một lần thấy chênh vênh?...