Stt mùa đông buồn và cũ kỹ như những năm tháng đã héo tàn
Đông sắp đi qua, bỏ lại sau lưng những cơn gió mùa tê tái và em sẽ khép lại những ngày buồn ủ rũ, cô đơn. Những ngày cuối năm tất bật em sẽ cố gắng dọn sạch mọi thứ sầu đau, sẽ nhặt lại những niềm tin mà tưởng chừng như vỡ vụn để vững bước đi trên con đường đầy gió và nắng xuân, trên con đường đi đến một năm - năm của nhiều ước mơ và dự định.
Tôi lôi cuốn sách cũ ra đọc, lấp đầy buổi tối gió mùa của chính mình. Ngoài trời gió se sắt lạnh, nỗi buồn bủa vây, nghĩ thôi cũng sợ.
Thế mà tháng 9 năm nay đượm màu đông buồn, màu của mình em trên con đường trống vắng. Gió lạnh kẽ lùa tê tái, theo cả những bước chân đã rời, rít qua tâm hồn mộng mơ về ngày thu nắng nhạt ta sẽ hẹn hò... Gió lạnh làm em tỉnh giấc, một giấc mơ chắc chỉ có mình em mãi mãi, nhẹ đưa em về thực tại- về mùa đông
Lạnh sao? Em tặng ngay cho mình một chiếc chăn ấm kèm theo cốc cacao nóng và một quyển sách thật hay. Buồn ư? Rủ ngay bạn vào rạp chiếu phim và cười thả phanh với một bộ phim yêu thích. Mùa đông nào rồi cũng sẽ qua thôi. Lạnh lẽo nào rồi cũng sẽ tan dần theo năm tháng.
Dù mùa đông buồn và lạnh lắm, nhưng mà, cứ khóc đi! Bởi cứ giang tay mà ôm hết ngần ấy nỗi buồn, thì làm sao không thấy lòng trống trải? Trả hết về cho gió đi, vì gió mùa thì lạnh và lê thê lắm, rồi sẽ cuốn hết thôi. Để còn chờ nắng hong khô những xác xơ, chờ một nụ cười tươi, chờ một cái vươn mình khi nỗi buồn chìm dần rồi tan đi bằng hết.
Những ngày cuối năm, đông sắp tàn mây lãng đãng ngao du về miền vô định để cho gió chờ, gió đợi, mong nhớ, ngóng trông rồi khiến gió nhẫn tâm làm chiếc lá vàng lìa cành rụng rớt để cho cây buồn ngơ ngẩn xót xa
Chạm tay vào cái lạnh đầy sương, chạm tay vào phố mùa đông một chiều gầy nắng, sẽ thấy cô đơn không còn là bạn và nỗi buồn chỉ như một kẻ lữ khách tạt ngang. Trái tim sẽ mềm và trong bởi những vết thương đã đóng băng vì lạnh, rồi chảy dần khi mà nắng ấm hửng lên…
Phố xá xôn xao chuyện một buổi hoàng hôn có người giật mình bỏ trốn. Chỉ để lại một người ngoái nhìn năm tháng với những hoài niệm vấn vương. Nên nếu buồn, hãy cứ khóc vào mùa đông! Và nếu có yêu nhau, thì đừng buông tay khi mùa rét trở về…
Em tiếc cho những ngày qua cứ vấn vương những hoài niệm xa xôi rồi lặn lội mơ hồ trong những nỗi buồn cũ kỹ để vụt mất bao yêu thương, bỏ qua bao niềm vui cuộc sống. Có phải tại mây vô tình hay tại gió nhẫn tâm hay tại chính cây ngây ngô không biết giữ chặt hạnh phúc?
Có những ngày đi qua nhẹ nhàng ủ men đầy hơi ấm, em lang thang mơ hồ chới với theo màu vàng của nắng nhạt, nắng đông – một thứ ánh nắng tạo cho con người ta thật nhiều cảm xúc, cái màu vàng chênh chao, màu của nỗi buồn hoang hoải cứ thế buông lơi trải dài đầy góc phố để rồi khiến ai đó không nguôi những nỗi niềm thiết tha.
Có phải “Người buồn cảnh có vui đâu bao giờ?” Có phải chỉ là em nhuốm cho thu vàng màu ám lạnh và vẽ lên mùa đông màu tro xám? Bởi lẽ trên con đường sắc thu kia người ta đang nắm tay nhau thì thầm “thời tiết thu sang thật dễ chịu: trong lành, mát mẻ..” Còn em lại co rúm, than phiền “Sao mùa thu năm nay lạnh và trống trải thế?”...
Mùa xuân màu ngọc bích trong trẻo của em, mùa hè tràn đầy sức sống của anh, hay mùa thu màu hổ phách ứa tràn những cảm xúc yêu của chúng ta rồi có khi cũng dần qua đi. Nào biết vì cớ gì, mỗi năm một mùa đông lại đến, và mùa đông màu xám u buồn luôn là mùa dài nhất trong xứ xở của tôi.
Thời gian và không gian của mùa đông Hà Nội, chúng như thấm tan vào mỗi người bằng một mùi hương khẽ nồng nàn và thê thiết. Tôi gọi riêng mùa hoa sữa là mùa hoa đón đưa, mầu trắng tinh khôi là màu của đến và đi, là màu của hạnh phúc và của nỗi buồn
Mùa đông năm nay, cứ ngỡ rằng em sẽ gặp lại anh, nhưng mà một lần nữa chúng ta lại chưa có cơ hội. Cảm xúc của em vẫn tinh nguyên như thế, chưa lúc nào tắt ngụm, em thương anh, chữ thương nghe sao thật buồn, nó trầm trầm, đều đều, không cháy bỏng như chữ yêu, nhưng mà với em thì nó lại mang nhiều hơn một ý nghĩa
Mỗi mùa đều mang đến một cảm giác và dư vị riêng. Mùa xuân, mùa mà hầu như mọi người đều yêu thích, ngọt ngào và thanh mát. Mùa hạ, oi bức nhưng sảng khoái. Mùa thu, yên ả và man mác buồn. Còn mùa đông, lạnh run người nhưng ấm áp!
Anh biết không? Anh đi rồi mái phố sẽ buồn hơn, những sờn bạc sẽ phủ lên làn tóc rối xô nghiêng, ánh mắt em sẽ buồn cô liêu trong đêm đen thăm thẳm. Em phải chờ bao mùa đông để anh sẽ trở lại.
Dũng cảm nhé cô gái, đừng hao buồn như mùa đông nơi đây nữa. Nó đã đủ thảm thương và buồn vương lắm rồi, em mà buồn thì nó càng tệ hơn nữa đấy.
Lời kết: Mùa đông, có mấy khi ta đón được một ngày hửng nắng, hay chỉ là những luồng gió se lạnh khô khốc? Và cuộc đời cũng thế, đôi lúc ta bắt gặp mình lạnh nhạt với những yêu thương cần ấm nóng, từ chối những niềm vui để bắt tay với những nỗi buồn. Sâu trong tiềm thức ta cảm nhận sự trống trải vô tận đến nao lòng...