Hà Nội lắng nghe mùa đông về với những dòng status yêu thương
Bằng cách này hay cách khác, cái lạnh khiến người Hà Nội sát lại gần nhau hơn, khiến những cái siết tay hay những cái ôm trở nên ấm áp và ý nghĩa hơn. Lạnh sâu thì đã sao chứ, Hà Nội vẫn đẹp bình yên và đầy thân quen!
Sáng sớm Hà Nội mùa đông, những làn sương mờ ẩn hiện làm nên vẻ đẹp đặc biệt. Đâu đó những người đạp xe chở gánh hàng hoa chầm chậm di chuyển trong không khí vắng vẻ.
Đông Hà Nội
Cánh đàn ông thường thích ngồi bên ly trà nóng bốc hơi bên vỉa hè, ngắm dòng người qua lại.
Thiếu nữ Hà thành xúng xính áo ấm dạo phố.
Mùa đông mang không khí trầm buồn. Bên trong bếp lửa đỏ hồng, còn ngoài trời sắc màu thường xám xịt.
Đông Hà Nội
Bước chân người đi không hối hả
Những khuôn mặt không vất vả
Đêm nào trong chăn ấm nghe mưa.
Hà Nội ngày lạnh vẫn tấp nập đó thôi, nhưng không vội vã như thường ngày mà hình như ai cũng muốn chậm bước chân mình lại. Để hít hà tiết trời, để nán lại nhìn ngắm phố phường khi lạnh về có chút gì thay đổi?.
Tôi ưa một mình lang thang trong Hà Nội vào những ngày lạnh giá phủ đầy sương xám, vào những giờ phút dòng người đã bớt hối hả, bởi những thời khắc như thế tôi cũng thường thấy mình nhàn rỗi.
Tôi thích Hà Nội vào đông, những ngôi nhà trên phố như gương mặt của những người to lớn đang ngủ say bên nhau và những dải sương mỏng của mùa đông tựa những giấc mơ đang trôi đi chậm, như thể ta dễ dàng có chúng ngay đây.
Bất giác, tôi không chắc chắn, nhưng những gì đẹp đẽ về cuộc sống, đúng hơn là những gì làm cho tôi thấy cuộc sống vốn là một bức tranh toàn bích có vẻ như đã lùi xa về quá khứ nhường chỗ cho những suy tưởng đơn sắc.
Phải chăng Hà Nội như mẹ chiều chuộng mà mang cái lạnh về cho đứa con yêu mùa đông, như tình nhân làm nên cơn hững hờ để thử độ ấm nóng trong trái tim kẻ yêu mình? Em đánh thức tôi “Dậy đi, mùa đông rồi anh ơi”, chẳng giấu được nụ cười rạng rỡ, tôi reo lên trong lòng khi bắt gặp cơn gió mùa đông bắc đầu tiên
Hà Nội vang khúc giao mùa
Gió heo may lạnh nhẹ lùa thu đi
Tàng cây tán lá xanh rì
Cuối thu vội chuyển sắc đi theo mùa
Sương lạnh căm nóc nhà.
Thẫm đen hàng cây đứng chơ vơ.
Nối nhau về xa tít mờ.
Nối nhau những khuôn mặt phố”
Thời gian và không gian của mùa đông Hà Nội, chúng như thấm tan vào mỗi người bằng một mùi hương khẽ nồng nàn và thê thiết. Tôi gọi riêng mùa hoa sữa là mùa hoa đón đưa, mầu trắng tinh khôi là màu của đến và đi, là màu của hạnh phúc và của nỗi buồn.
Thỉnh thoảng, gió như những chiếc xe tải khổng lổ xầm xập lao thẳng vào dẫy phố làm những bức vách ọp ẹp nhôm nhựa như chiếc phong cầm rỉ sét, thứ tưởng như người ta đã phải bị bỏ đi, lại rít lên liên hồi những âm điệu quái gở, run rẩy.
Mùa đông Hà Nội làm ta cảm nhận sự hiện diện những cực băng trong tâm hồn. Có ai không mang những mặc cảm riêng, những miền giá buốt riêng, tôi chưa thấy ai cả, chúng ta có biết bao điều không sao giải đáp được.
Hà Nội của tôi những mùa Đông giá lạnh
Những con đường thanh vắng trong sương
Bước chân người đi không hối hả
Những khuôn mặt không vất vả
Hà Nội trong mưa
Thấy chuyến xe càng thêm ấm áp
Nhìn ra thành phố,
Cứ mỗi năm một mùa Đông mới
Còn lại trong tôi những mùa Đông yêu dấu
Mùa bao nhiêu ký ức cho mình nhớ thương
Những giấc mơ không thành
Những hạnh phúc ngọt lành
Tôi biết, riêng điều này thì tôi biết, những chuyến xe trong chiều đông Hà Nội đều là những chuyến xe chở những giấc mơ đi tìm lại chính mình, tìm chút niềm vui, niềm tin, niềm hạnh phúc, để sưởi ấm và được sưởi ấm.
Hà Nội
Biết bao tình yêu chớm nở
Biết bao mộng mơ đón chờ
Biết bao ô cửa kính mờ”.
Lời kết: Hà Nội cứ mộng du hay cứ trễ nải như thế cho đến tận bây giờ. Cuộc sống hiện đại làm con người gấp gáp hơn, hóa ra chỉ giống như những tế bào phải hoạt động ngày một quá sức để chống chọi lại sự già đi trong một cơ thể cần ngủ, ưa ngủ. Bảng lảng những nỗi niềm, cái đắng và men say làm đôi mắt chùng lại, trĩu mệt. Người ta vội gì vậy, tôi không biết, làm sao chúng ta có thể đến đích trước chuyến xe đang mang chở chính mình?"