Những dòng Stt buồn sâu thẳm “mùa đông lạnh hay anh vô tình”
Những ngày tháng hứa hẹn yêu đương, những câu nói ngọt ngào dần tan biến. Anh trở thành con người lạnh lùng và vô tâm từ khi nào em không hay biết. Nói ra, có lẽ anh sẽ cho em là cô gái đòi hỏi nhưng thú thực, em luôn nghĩ, so với những người con gái khác, em chịu thiệt thòi quá nhiều rồi.
Anh sẽ không cảm nhận được niềm vui khi em được anh đứng dưới ngõ, gọi điện cho em xuống và bất ngờ tặng em một bó hoa. Anh cũng không thể hiểu, chỉ cần một câu nói ‘anh nhớ em!’ là khiến em có thể cười cả ngày, vui cả tối và thoải mái làm việc dù cho có khó khăn. Người ta vẫn hay làm thế, em cũng muốn như thế, đừng nói em tham lam vì em là con gái anh ơi!
Anh à, tình yêu là sự cho đi và nhận lại, nó cũng giống như một cái cây, cần có người vun xới, tưới tắm. Nếu như chỉ một mình em làm chuyện đó, có ngày em cũng phải kiệt sức và cái cây ấy cũng sẽ chẳng bao giờ tốt tươi.
Mùa đông đến từ lúc nào không hay, cái lạnh ùa về trong khoảnh khắc. Bước chân trên con đường lá rụng xào xạc theo gió, cảm giác cơ thể đang run rẩy và em nghĩ đến anh, em nghĩ đến anh của ngày xưa khi chúng ta mới yêu nhau, anh quàng chiếc khăn len ấm áp vào cổ em, nắm lấy đôi bàn tay lạnh ngắt của em và hà hơi vào nó. Anh ơi nói sao cho hết niềm hạnh phúc của em khi ấy. Hôm nay nhìn thấy các cặp đôi khoác tay nhau qua lại, em bỗng chạnh lòng vì anh đã không còn bên em nữa, bất giác một giọt nước mặn đắng vỡ tan vào gió…
Trong đêm lạnh em đã đứng ở đó chờ anh, chờ rất lâu, nhưng chỉ có cơn gió giá buốt làm bạn, và em hiểu ra trái tim anh còn vô tình và lạnh lẽo hơn cả cơn gió ấy, mọi thứ trong em dành cho anh từ giờ chấm hết. Nếu anh còn có ý định yêu thêm ai khác, hãy ghi nhớ một điều rằng: tình yêu không bao giờ có chỗ cho sự vô tâm.
Anh biết không, cho đến hôm nay, em đã chẳng thể tiếp tục cố gắng thêm được nữa, em chẳng còn chút hi vọng nào vào sự đổi thay của anh nữa. Mùa đông, em tự tìm cho mình chốn bình yên ấm áp của riêng em, một nơi không cần đến anh, một nơi không cảm nhận được sự vô tâm của anh nữa.
Mùa đông gõ cửa tự bao giờ, khiến em cảm thấy cô đơn hơn anh ạ, cô đơn trong cái lạnh lẽo u ám, bởi vì em biết em sẽ phải một mình đi qua từng đợt gió mùa không anh ở bên. Em từng trách móc sao gió đông thật vô tình nhưng giờ em nhận ra trái tim anh còn vô tình hơn thế nữa. Anh có hiểu được nỗi lòng của em không?
Em tự hỏi có bao giờ anh yêu em chỉ để lấp đi khoảng trống trong tim mình? Rằng tình yêu ấy có phải thật lòng như em từng chờ mong và mường tượng không! Anh có biết anh nhẫm tâm lắm không, anh có biết sự vô tâm của anh khiến em chết dần chết mòn trong cuộc tình chúng ta không? Mùa đông đến rồi, lạnh lắm đấy, hãy hứa rằng đừng để em một mình bước qua anh nhé?
Cô gái là em hôm nay đã chẳng còn cảm nhận được cái lạnh cắt da cắt thịt của mùa đông nữa rồi anh à, bởi vì trong tim em còn lạnh hơn gấp ngàn lần, chính anh đã tạo ra em – một con rối vô tình, thờ ơ trước mọi thứ, có như vậy, em mới không còn đau đớn, không bận tâm về sự ra đi của anh nữa.
Mùa đông đã lạnh giá vô tình nhưng chẳng thể so với sự nhẫn tâm lạnh nhạt nơi anh. Tôi thật sự hối hận khi tin rằng anh sẽ thay đổi, sẽ quay về bên tôi như ngày xưa. Từ giờ phút này, anh chẳng còn là gì đối với tôi nữa, hãy tốt hơn với cô gái đến sau anh nhé.
Lời kết: Hãy học cách tự mình vượt qua nỗi đau, vượt qua cô đơn, vượt qua mùa đông trống vắng nhé , khi người ấy chẳng còn bên cạnh nữa, khi trái tim người ấy không còn dành chỗ cho mình nữa.