Status xót xa Kết thúc của những giấc mơ
Tôi lại nghĩ về tôi, về những giấc mơ của chúng tôi, về những mộng tưởng tương lai chúng tôi từng tô vẽ… tự hỏi rằng tôi đã để quên chúng ở đâu hay nó đã kết thúc ở đoạn thanh xuân nào đó mà tôi chẳng hay biết?
Tôi từng đọc ở đâu đó viết thế này: “Chúng ta phải quen với một thực tế rằng, trên những ngã rẽ quan trọng của cuộc đời, lại không có tín hiệu đèn giao thông”. Cuộc đời của một con người vốn là một hành trình dài và được chia thành những chặng đường nhỏ. Nghịch lý ở chỗ chẳng có tín hiệu đèn giao thông nào chờ sẵn để báo rằng ta sắp đến gần một dấu mốc của cuộc đời, chỉ đến khi ta bất giác nhận ra mình có thêm một hành trang mới hay thảng thốt phát hiện ra bản thân đã đánh mất một điều gì đó, khi ấy, ta mới biết được rằng mình đã rẽ sang một lối khác tự bao giờ, cũng đã lật giở sang một trang mới của cuộc đời lúc nào không hay.
Những giấc mơ chúng ta từng mộng tưởng, những con người chúng ta từng thiết tha, chúng ta đã bước qua tất cả và một thời điểm nào mà ta chẳng hay biết, chẳng một lời từ biệt nào được nói ra để ta biết rằng mọi thứ đã kết thúc. Vậy nên, ta cứ chơi vơi nơi giao lộ rộng lớn, ôm giữ những ảo mộng mà ngược đường, ngược lối bước đi, nào đâu hay kẻ đồng hành đã từ lâu không còn cùng chung bước.
Đối với tôi, ga tàu hay sân bay luôn là những nơi mang đến nhiều suy tư và xúc cảm. Ở đó tôi thấy những đôi mắt ngóng chờ, không ngừng tìm kiếm bóng dáng người thân, người yêu trong đám đông với bao niềm hy vọng, để rồi vỡ òa trong hạnh phúc khi những ánh mắt giao nhau, gương mặt người thương mến rạng rỡ giữa biển người qua lại. Nhưng cũng ở đó, tôi gặp những đôi mắt hoang hoải, nhìn theo những bóng lưng đang dần xa cách, những cái nắm tay bịn rịn, những cái ôm siết chặt mà không thể nào níu giữ…
Tàu rời ga, máy bay cất cánh, chỉ còn những bóng người cô đơn, lạc lõng giữa nhân gian trăm vạn người. Chuyến tàu ấy có đích đến rất rõ ràng, nhưng người đi tàu lại không cách nào biết được tương lai phía trước sẽ ra sao. Ngày đó lời từ biệt không được nói ra mà thay vào đó là những hứa hẹn và hy vọng về một ngày được quay trở lại quỹ đạo cũ, cùng đồng hành bên người. Chẳng biết tương lai sẽ thế nào, chỉ lo cho những con người ấy, cứ mòn mỏi ôm giữ những ảo vọng xa xôi, rồi cứ thế để thanh xuân trôi tuột qua kẽ tay từ lúc nào chẳng hay biết.
Hẳn nhiên chờ đợi chưa bao giờ là sai. Chờ đợi cũng chính là biểu hiện của tình yêu chan chứa niềm tin và hy vọng. Chỉ muốn nói rằng tương lai phía trước luôn là một ẩn số, chẳng ai nói trước được điều gì, vậy nên, mong bạn vững lòng đón nhận mọi đổi thay trong cuộc sống, biết chấp nhận rằng có những chuyến tàu chỉ có một chiều đi, có những người rời đi rồi có thể sẽ không bao giờ trở lại, nhưng dù thế nào thì tuổi trẻ của chúng ta vẫn còn ở đó, “mọi giấc mơ đều kết thúc ở cùng một nơi” – nơi mà cũng chính từ đó, ta sẽ học được cách bắt đầu lại, dẫu là chậm đến bao lâu.
Người ta thường hay nói: đợi chờ là hạnh phúc. Còn em – em gọi đó là: kết thúc của niềm tin, của những giấc mơ.
Đợi chờ là hạnh phúc hay là kết thúc của niềm tin? Cảm giác như phải từ bỏ một thói quen.Từ bỏ việc trò chuyện cùng nhau hàng ngày, bẳng đi những câu hỏi thăm hàng sáng, rồi chẳng còn những lời nhắc nhở phải ngủ sớm, chớ thức khuya hàng tối.Để cho nỗi nhớ đan tâm lấn lối trong đêm, đêm sẽ chẳng còn êm đềm nữa. Vì chúng ta chẳng còn là gì của nhau...
Sau tất cả, "chân thành" cũng chỉ mang tính chất tương đối. Khoảnh khắc ai đó yêu thương em rất thật lòng, có thể anh rất thành tâm. Nhưng thành tâm đó chỉ mãi mãi thuộc về giây phút đó. Nên em chẳng hy vọng chân thành sẽ lặp lại hay tồn tại mãi mãi, càng không thất vọng nếu chân thành đó đã đi qua.
Em chẳng hiểu anh chờ mong điều gì, em sẽ giữ anh lại chăng?! Thật nực cười khi chỉ vì một chút yêu thương anh ban phát mà em phải rũ bỏ chút lòng tự trọng còn lại của bản thân để níu giữ nó. Đàn ông luôn ích kỉ như thế sao anh? Tay nắm tay với người phụ nữ khác mà tâm vẫn mong "tình cũ" cất lời níu giữ?!
Tình yêu kết thúc với một đứa con gái đang yêu thật lòng không thể không làm tổn thương đến trái tim này. Bị người mình yêu phản bội không thể không khiến em òa khóc, không thể không ngăn được những tiếng nấc nghẹn ngào trong đêm. Và nếu em không phải là một đứa con gái mạnh mẽ thì có thể em đã gục ngã rồi, gục ngã trên con đường tình yêu dang dở của chính mình.
Có phải là, em quá ngông cuồng để có thể làm điểm tựa bình yên cho anh như người phụ nữ kia chăng? Em ngu ngốc, nhưng dám yêu dám hận. Yêu anh, chẳng qua chỉ là một trò chơi ái tình của anh mà em đã được định sẵn chỉ là kẻ thua cuộc mà thôi. Và rồi, không biết tự lúc nào, một cuộc tình em ngỡ như rong chơi lại trở thành những thứ ăn sâu vào trái tim em, kiên định mà bé nhỏ....
Vì sao em không nỡ buông tay ư? Vì em đã yêu anh bằng con tim với quá nhiều mộng tưởng. Em mơ về một kết thúc thật viên mãn mà mặc cho những nỗi đau kéo dài dăng dẳng, với những cảm giác cô đơn, những tổn thương cứ không ngừng rỉ máu đang cào xé trái tim em.
Em muốn làm lại từ đầu, tìm cho mình một cuộc sống tốt hơn. Như con chim non sau những ngày trọng thương ở cánh, em lại muốn bay đi thật xa, bay đi khỏi nơi mà mình luôn hoài ám ảnh về những nỗi đau đêm – không tên và tê dại đến cùng cực.
Em đã thấm mệt sau một thời gian dài chống chọi với việc quên đi anh, và bây giờ thì em muốn tìm cho mình một vùng đất bình yên thật mới. Hi vọng ngày mai, khi mặt trời đã lên, em sẽ không còn thấy anh kề bên hay là ngự trị trong những nỗi đau tê dại của riêng em một lần nào nữa bởi anh tham lam muốn chiếm hữu những cảm xúc mới mà nới lỏng và buông những thứ đang ở bên. Để đến khi nhận ra và nắm chặt, nó đã tuột khỏi tay anh từ lúc nào.
Thôi… thì em trả anh về với thế giới của anh Giấc mơ về ngày sau cũng chẳng đong đầy trong anh dù chỉ là một phần trăm trong ký ức Vậy cứ để cho em lùi lại phía sau mà dõi theo anh rồi cầu chúc Anh sẽ yên vui và tìm được hạnh phúc cho riêng mình.
Lời kết: Chỉ mong sau này, khi nhớ và nhắc về thanh xuân đã từng có cùng nhau, chúng ta không bao giờ phải dùng đến hai từ: "hối hận". Và em vẫn muốn nói những gì đã làm cùng anh trong kiếp này, em chưa từng hối hận, nếu có thể quay lại từ đầu, em vẫn sẽ yêu anh – vì yêu anh – em không có sự chọn lựa!