Status lắng đọng Đi qua những miền nhớ, những yêu thương đã từng rất quen
Miền nhớ tôi vừa đi qua có những ngày như hôm nay, trời mưa bão, ngập đường và đứa học trò được nghỉ học, hắn cười hí hửng mà đâu biết người dân quê lo lũ đến nhường nào. Hồi đó vô tư. Hắn nghĩ thế bởi đến giờ hắn đâu còn thói quen thời học trò, thay vào đó là những lo âu, xót xa.
Miền nhớ tôi vừa đi qua có hình ảnh ngoại tôi, lưng còng nhưng vẫn ngày ngày lên rẫy cắt và bó những gùi rau lang thật to để mang ra chợ bán. Thằng con trai ngày nhỏ được ngoại thương, lần nào đi chợ về ngoại cũng nhớ mua cho bịch chè hay cái bánh mì không – hai món khoái khẩu của bất cứ đứa trẻ quê nào.
Miền nhớ tôi vừa đi qua có những ngày lam lũ của mẹ. Đó là đôi chân mẹ dính đầy bùn và phèn ăn vào móng chân – cái thứ sơn móng chân tự nhiên mà mẹ vẫn hay đùa: “Cần chi đi tiệm, vừa làm đồng vừa…sơn móng chân”. Nhìn cái màu “sơn” rồi cười với câu nói đùa của mẹ mà nước mắt rưng rưng. Mùa lạnh này ở quê cũng là vụ mùa gieo sạ, chắc mẹ sẽ vùi đôi chân, cắm cả bàn tay ướt lạnh vào bùn sâu để giặm sạ.
Miền nhớ tôi vừa đi qua có những hình ảnh rất thật về những người tôi-yêu-thương, nhưng vì một lý do nào đó (do tôi, do họ, hoặc do hoàn cảnh) đã đẩy tôi xa họ, họ cũng xa tôi. Đêm, lạnh, nằm một mình, thấy thèm hơi ấm của một bàn tay mà mình đã từng nắm – của em. Tôi đã từng nắm tay em, từng lau nước mắt cho em và cũng từng khóc vì em. Giờ thì đã bình yên, có chăng chỉ là những kỷ niệm mà tôi vừa lượm được sau khi đi qua miền nhớ của-riêng-tôi mà thôi.
Miền nhớ tôi vừa đi qua là những hạnh phúc và cả những vết thương vừa lành, tôi chưa dám mạo hiểm và có lẽ là không dám mạo hiểm với những cảm xúc vừa đi qua. Em…, dấu ba chấm ấy tôi đã dành cho những người tôi thương-mến, để rồi sau chặng hành trình ngỡ là sẽ bên-nhau-mãi-mãi thì họ đều xa tôi…
Tôi gói ghém nỗi nhớ, cuộn thành những gói nhỏ cất vào ngăn ký ức. Đây là những gói kỷ niệmcủa nhiều năm yêu thương: gói dành cho niềm vui, gói dành cho nỗi buồn, gói lớn là gói yêu thương, còn trong những gói nhỏ hơn tôi gói vào đó những ngày picnic, những nụ hôn ngọt ngào và cả những vòng tay ôm…
Ngăn ký ức là nơi tôi cất giữ nhiều thứ. Cất giữ tuổi thơ trong veo khi líu ríu theo mẹ lần đầu đến trường. Ở nơi đó tôi cất giữ cả kỷ niệm về cậu bạn thân suốt thời kỳ học Tiểu học, cất cả đôi má phụng phịn của cô bạn học Trung học đệ nhị cấp với mái tóc thề nghiêng nghiêng xấp xõa… Nơi đó tôi cất luôn cả ký ức về những lần “uýnh lộn” với lũ bạn, với những lần đá banh, đá cầu… mồ hôi nhuễ nhại vội vã chạy về xếp hàng vào lớp thời Tiểu học… Và ở một nơi rất riêng, tôi cất những yêu thương ngọt ngào và cả đắng cay.
Tôi cất vào đó mái tóc Mẹ của năm mươi năm trước, dài và xanh mướt. Cất vào đó nụ cười của Mẹ khi đứng trước cửa lớp đón tôi khi tan học. Tôi cất vào đó vị ngọt của tô canh mẹ nấu, ánh mắt Mẹ nhìn yêu thương và nụ cười dịu dàng… Tôi cất vào góc yêu thương cả những lần tôi phạm lỗi, ba tôi nhẹ nhàng nhắc nhở, cất vào đó cả những điểm bài kiểm tra chưa tốt để thấy mắt ba thoáng một nỗi buồn…
Và ở trong miền ký ức yêu thương, tôi cất vào đó nỗi đau mất mát. “Đôi khi nhớ chỉ là quên một nửa, còn lãng quên là nhớ đến tận cùng…”. Tôi ước ao giá như tôi có thể dùng khóa để đóng lại vĩnh viễn miền ký ức mang dư vị ngọt ngào này, để khỏi thấy cay mắt khi bất chợt nhìn thấy nó.
Khi người ta bước qua cái tuổi chỉ muốn ổn định về mọi thứ, có một tổ ấm, một mái nhà, một công việc ổn định…mọi thứ cứ rập khuôn và diễn ra như cuốn phim lặp lại hàng ngày thì thỉnh thoảng đôi lúc, mỗi người lại hoài niệm về những cái cũ, về những cái đã qua, và nhất là tình yêu.
Là những khi mệt mỏi mà không dám cúi xuống vì sợ đánh rơi một giọt nước mắt. Là những khi cô đơn mà không dám nói ra một lời vì sợ trái tim mình tan nát. Là những khi bình yên mà không biết làm cách nào giữ trên môi một tiếng cười thanh thoát. Là những khi ngơ ngác không biết mình là ai…
Thực ra, tình yêu chẳng khác nào cuộc đời, anh ạ. Chỉ đi qua hết các cuộc chơi mới biết mỏi mệt mà dừng, chỉ đi qua hết đau thương thì mới biết tỉnh mà cứng lòng trước hết thảy lừa lọc, hợp tan. Chỉ khi biết cuộc đời không hữu hạn mới biết thời gian chẳng dừng lại, còn dòng đời cứ trôi. Chỉ khi biết giật mình thức tỉnh mới nhận ra, chúng ta đã lãng phí quá nhiều tuổi trẻ.
Em chẳng nhớ mình đã làm cách nào để đứng lên, càng không biết mình đã phải mất bao lâu để luyện tập cho trái tim ma sát với sỏi đá. Chỉ biết rằng em trong những năm tháng trầy trật để thoát khỏi mộng mị đó, tốn bao nhiêu nước mắt, vắt bao nhiêu nhung nhớ, cho đến khi cạn kiệt, mới thừa nhận mình đã sai.
Kỳ lạ là, con người ta luôn phải trả giá cho những việc mình làm. Luôn phải để hốc mắt khô khốc vì vệt nước mắt mới có thể luyện cho nó đừng rơi, luôn phải để trái tim đông cứng lại thành đá mới có thể luyện cho nó đừng dễ dãi đập mạnh, luôn phải để vết thương hoại tử thì mới có thể luyện cho nó đừng tiếp tục mưng mủ và chảy máu.
Em đã băng qua biết bao nhiêu nhọc mệt để kiên trì một quãng thời gian đằng đẵng vết thương, đã ủ biết bao nhiêu ấm ức lẫn tổn thương để vững lòng mải miết chạy theo anh mỗi chặng. Khi ấy em thật dũng cảm. Khi ấy, em chẳng biết mình lấy đâu ra dũng khí, lấy đâu ra sức lực để yêu anh.
Đi qua những ngày nắng xanh, con người ta sẽ yêu hơn những phút giây tĩnh tại, sẽ thấy cuộc sống tràn ngập những sắc màu… Đi qua những miền thương nhớ, con người ta thấy mình trưởng thành hơn, mạnh mẽ hơn trong những ngã rẽ của cuộc đời… Đi qua những sự lựa chọn, con người ta mới nhận ra điều dung dị nhất, rằng không nhất thiết phải thật xa hoa, hào nhoáng, tình yêu chỉ cần ươm một chữ “tin”…
Lời kết: Tình yêu khiến người ta thổn thức, khiến người ta day dứt, khiến người ta cười hạnh phúc mãi, cũng có đôi khi cũng khiến người ta thấy nhói ở trong tim. Khi nói về tình yêu, đa số mỗi người thường chỉ nhớ về mối tình đầu ngô nghê mà dễ thương, mối tình cuối theo đến hết cuộc đời, cũng đôi khi là những mối tình còn dang dở không thể đến được với nhau. Nhưng có mấy ai nhớ đến thứ tình cảm không rõ ràng mà người ta không biết phải gọi tên nó như thế nào. Chỉ biết là để đó – để người ta gọi là phút xao lòng – đi qua những miền thương nhớ của cuộc đời.