Status Tháng 4 Em có bồi hồi mỗi độ tháng tư về trên lối ấy?
Cảm xúc giao mùa cứ bâng khuâng, chống chếnh, như uống cạn men say của đất trời. Mây trắng cao dần lên đẩy chân trời xanh về xa lắm, con sông lười biếng lững thững trôi như ngủ quên trước tháng 4. Ôi, yêu quá tiết trời thênh thang mà hờ hững! Em dang tay ôm trọn cả đất, cả trời và vụng trộm nhét đầy trong túi, để rồi cúi xuống nhặt nhạnh những gì còn đang dang dở cho thêm đầy hạnh phúc.
Tháng Tư đã bắt đầu! Rất nhiều chuyện phải làm. Ai trong chúng ta đều vậy. Bởi cuộc đời này dù có thế nào thì chúng ta cũng phải sống trọn vẹn cùng nó. Chẳng phải vì nó xấu xí mà ta tránh né. Trọn vẹn. Làm cho tháng Tư trở nên đáng nhớ. Làm cho tháng Tư để lại nhiều hơn nữa những dấu ấn của mình. Để bằng giờ này của tháng Năm nhìn lại, ta thấy được những điều ý nghĩa ta đã làm, đã gặp, đã sống, đã khóc, đã cười!
Tháng 4 bâng khuâng đầy gió hát, nắng đang lên trong suốt dịu dàng, lắng nghe bài hát: ‘’Tháng 4 về’’ của Khánh Linh mà lòng em chợt bâng khuâng những cảm xúc xốn xang khó tả.Phải chăng em đang yêu trời, yêu đời và cả yêu...anh.
Tháng tư này, em đã dậy hay chưa?
Hay gió xuân đang còn ru em ngủ
Dậy đi thôi, gọi mưa về phố cũ
Đừng lạnh lùng để lòng phố bơ vơ…
Tháng 4 về với những cái nắng hanh hao vàng và những cơn mưa rào bất chợt, em ngẩn ngơ nhìn những cánh hoa rơi. Những bông hoa xoan trăng trắng, tim tím vô tư nở, vô tư buông lặng lẽ bên đường. Có chút gì tiếc nuối bởi màu hoa man mác?
Tháng 4.Tiếng thì thầm theo nắng len lỏi vào từng góc sân. Bâng quơ nhớ vị nắng tháng tư của một mùa xa xăm nào đó, mùa mà nắng trượt dài trên vai áo trắng, lăn theo từng vòng xe đạp tới trường.
Tháng tư về, nắng gió lê thê, con ve sầu cất tiếng gọi mùa hè hay thổn thức gọi nhau mà miệt mài đến thế! Tháng tư về, có những chân trời xanh thẳm, có những nhung nhớ xa xăm, có loa kèn tươi trắng rợp góc đường vội vàng tranh thủ chút thời gian ngắn ngủi ở cái tháng giao mùa mà chuẩn bị nhường chỗ cho màu đỏ tươi phượng vĩ.
Tháng 4 về, cánh én chở mùa xuân đi rất vội, những sắc hoa đào đã tắt từ lâu, nhưng còn đó những tinh khôi của loa kèn trắng muốt, chút kiêu sa trong gió nghiêng nghiêng. Màu đỏ rực của hoa gạo như trời kia thắp sáng những ngọn đèn, và đâu đó trong tháng 4 bâng khuâng đầy gió hát, nắng đang lên trong suốt dịu dàng.
Em có bồi hồi mỗi độ tháng tư về trên lối ấy? Một con phố lạ, một vòng tay lạ, một môi hôn lạ, em có bồi hồi mỗi độ nắng bắt đầu rơi? Em bâng khuâng chăng khi những ngày xanh bắt đầu ngập tràn nhung nhớ, hay em quên rồi? Tuổi 18, em nhớ gì? Liệu có còn yêu thương của mối tình đầu mục nát, liệu có còn nhớ nhung da diết ngày qua? Em còn nhớ hay quên một gã quái gở yêu em và dành cho em những điều kỳ lạ?
Tháng 4 về, con đường nhỏ, quanh co thay sắc lá, một giấc mơ hoa thấp thoáng bên đời, em lặng lẽ khép hờ mi mắt, và đôi môi hấp háy những đợi chờ.
Tháng tư đến rồi nghĩa là đã đi qua những tháng ngày xanh tươi đẹp của mùa xuân rực rỡ, đi qua những sự khởi đầu mới, đi qua những tháng ngày nhìn cảnh đẹp lung linh nhưng trong lòng lại thấm đượm những nỗi buồn, những vết thương trong tim.
Tháng tư, tháng đầy hoài niệm, tháng dạt dào nặng nợ tình duyên, tháng cho ta mê mải đi tìm những kỷ niệm xưa, tháng lục lọi trong trang lưu bút nét chữ quen gầy, tháng nhạt nhòa nếp gấp thời gian, tháng lang thang vô định những chiều trở gió. Tháng tư, tháng của những rối ren nơi con tim tưởng như đầy ắp mộng mơ mà lại khô cằn, tháng dành cho những đêm dằng dặc đợi chờ hư vô, không ngủ…
Tháng 4. Những nóc phố đã phủ rêu hiển hiện trong từng bức vẽ của người họa sỹ tự do. Những bàn tay thơm tho, những khuôn mặt người với nụ cười du miên. Tất cả vẫn còn đây, như chưa hề ngủ yên, và chưa hề biết tới phút giây nào xa cách.
Tháng 4. Tự hỏi. Vì sao những mạch cảm xúc trong ta đứt quãng, phải chăng mọi thứ đã tới mùa gió bay. Vẫn biết rằng trong cuộc sống thiếu vững bền nhất là tình cảm con người. Nhưng ta vẫn tin một lúc nào đó những cảm xúc sẽ được khơi gợi lại, ngọt ngào và ăm ắp hơn xưa.
Tháng 4. Chiều. Ta tự nguyện vét cạn những tâm tư phủ lên màu tím nhớ. Ta thấy lòng mình bâng khuâng nhiều lắm. Vì ta nặng lòng, vì ta đa mang. Vì ta cứ hay tin vào cảm nhận riêng. Nên đôi lần nhầm lẫn. Đôi lần ta thấy tiếc cho những gì ta đã từng thương mến đong đầy.
Đã biết bao mùa hoa đi qua nhưng mùa hoa ấy vẫn còn vương vấn biết bao kỉ niệm. Cơn mưa rào mùa hạ đì đùng khuấy đảo bầu trời, ào ào trút nước, mưa đó rồi cũng chợt tạnh. Nó cuốn phăng tất cả những oi nồng, bụi bặm, cả những cánh hoa rơi bên đường, gột sạch cả lớp bụi tâm hồn lắng đọng trong lòng bao lâu nay.
Lời kết: Em yêu tháng 4, yêu tất cả khúc giao mùa dang dở, như bản đồng ca xanh mướt đầu hè và đơn giản ‘’chỉ mình em bên anh bên anh‘’ và rồi em phát hiện ra một điều mà mình trước giờ chưa nói với ai: hình như em đã yêu anh mất rồi!