Status tháng 7 Em lang thang những vùng biển mới, lặng nhìn thời gian hờ hững trôi qua
Jully thân yêu! Đời người con gái có bao lần 10 năm nên giờ em sẽ xếp người lại. 10 năm, con số không dài không ngắn nhưng đủ khiến em chông chênh, chới với cả quãng đời. Em dừng lại nhé người.
Em sẽ thôi không lang thang biển vào những ngày tháng 7 ùa về, Em sẽ thôi không chạy trốn những ký ức xưa cũ, dù người mang cho em không ít nỗi đau nhưng cũng từng trao em những hạnh phúc tràn đầy.
Em sẽ nhẹ nhàng lướt qua những ngày tháng 7 mưa ngâu, bước chân sẽ nhẹ nhàng lướt qua những con đường xưa cũ.
Tháng 7 này, đừng làm tổn thương bất kì ai nhớ. Mình tôi thôi - là đủ. Ngày có sáng, nắng có nhạt, chiều có buồn tênh thì cũng xin hong khô đôi mi đã vội khép. Tháng 7, xin đừng đi hoang để tim ngoan lặng lẽ.
Tháng 7…Những con chữ lạch cạch trong bóng tối khiến người ta nghĩ tôi ngờ nghệch thật nhiều. Tự bao giờ những ngón tay của tôi lại run rẩy đến vậy. Tôi sợ? Nhưng là sợ điều gì?
Tháng 7…Có nhiều hơn một người muốn bước vào quãng lòng mệt mỏi của tôi nhưng tôi đều chối từ. Khoảng chật trong tim tôi, tôi không muốn có bất kì ai phá bĩnh nó. Vì nó chật, chỉ có duy nhất một lối đi nên nếu có thêm đôi chân khác bước vào - mọi thứ sẽ bung vỡ và bất quy tắc. Và tôi thì lại không muốn điều ấy.
Tháng 7…Thế giới của riêng mình, tôi chỉ muốn giữ cho riêng mình. Tôi sợ những cái chạm tay của bất kì ai. Có lẽ khi con người ta đã từng bị tổn thương họ sẽ co mình sợ hãi và cảnh giác với tất cả mọi thứ xung quanh. Tôi cũng vậy. Tôi e dè trước họ, tôi mong họ tới biết bao nhưng khi phải đối mặt tôi lại như con rùa rụt cổ. Chỉ duy nhất hai từ "đáng thương" để nói lên con người tôi những ngày này của tháng 6.
Tháng 7…Đã có lúc tôi ngửa mặt lên trời và khóc. Khóc như thể giận lắm. Khóc như thể tôi đang trách móc nhiều lắm. Chưa một lần trong đời tôi đau đớn đến mức này.
Tháng 7 có rong chơi tháng ngày thì xin mang đến bên tôi chút Bình an. Tôi kiên cường mạnh mẽ biết bao để rồi lúc này lại phải đi van xin hai chữ Bình yên cho riêng mình.
Tháng 7…Tôi yêu anh chưa một lần trách anh về nỗi đau anh mang đến, dù lớn dù nhỏ tôi đều ôm ấp và xoa dịu. Vậy mà lần này tôi để kiên nhẫn và bao dung đi lạc-tôi vô tình oán thán và trách anh. Nhiều lắm.
Tháng 7…Khi một mình đối diện với đêm đọc lại hàng chục cái note tôi mới biết mình-đang-trách anh mỗi ngày. Cuống mắt đọng lại vài hạt nước li ti, tôi không khóc lóc gào thét như thể sắp thành người điên. Tôi cười. Cười cho thói đời, phải chăng tôi ngông nghênh quá. Vốn không đủ sức sinh sự với đời!? Tôi yêu anh nhiều đến thế ư?"
Nhắm mắt-mở mắt. Tháng 7 này, đừng làm tổn thương bất kì ai nhớ. Mình tôi thôi - là đủ. Ngày có sáng, nắng có nhạt, chiều có buồn tênh thì cũng xin hong khô đôi mi đã vội khép. Tháng 7, xin đừng đi hoang để tim ngoan lặng lẽ.
Tháng 7…Tháng ngày đi rồi về, bỏ lại thương nhớ, bỏ lại những khoảng lặng rời rạc. Tất cả chỉ là phía sau một cô gái - Phía sau tổn thương và chịu đựng. Hết lòng giả tạo, giả tạo đến độ đang tự làm đau mình.
- Status buồn Đàn bà từng trải, chọn im lặng nhìn đời, gom niềm riêng rất nhỏ giấu vào một góc suy tư…
Tháng bảy tình cảm này mầm trong những cơn mưa lại héo khô trong những ngày nắng gắt... Em lại chọn cách vác balo và đi đến những con đường mới, em chọn cách đi thật nhiều, trải nhiệm thật nhiều để thấy nỗi buồn và sự mệt mỏi của mình có thấm tháp vào đâu so với chiều dài nỗi sầu của thế gian.
Tháng bảy, trong một cửa hàng cà phê nhỏ xinh, em ngồi và viết về tương lai những dự định và mong ước... và rồi nhận ra đã đến lúc mình nên quay trở lại với cuộc chiến của mình.
Tháng 7…Em sẽ trở về và chiến đấu một cách anh dũng dù cho kết quả có ra sao... và rồi em lại lang thang trên những con phố nhỏ của thành phố xa lạ như một lời tạm biệt và hẹn gặp lại. ngày mai nữa thôi khi chuyến xe dừng bánh nơi thành phố thân thuộc của em, em sẽ cười thật tươi để đón chào những thử thách sắp tới.
Tháng 7…Đêm cuối cùng ở thành phố xa lạ và xa hoa, tháng bảy ở đây cũng kì cục với những giọt mưa lất phất và cái nóng khó chịu.
Tháng bảy hỗn độn như chính con người.Tháng bảy khô héo yêu thương nhưng lại ươm mầm hạnh phúc. tháng bảy sắp hết và mùa hè cũng sắp hết nhưng dư vị của nó thì làm sao phai nhạt.
Khởi đầu tháng bảy như trang giấy trắng theo thời gian được cái nắng làm vàng úa, bị cơn mưa làm hoen ố, bị những con gió làm nhàu nát... nhưng nó vẫn là trang giấy vẫn có thể viết những nét bút tuyệt đẹp lên nó...:" tháng bảy - yêu thương chập chững".
Tháng 7 trời mưa ngâu, cái tháng làm người ta nhìn trời mà buồn.
Lời kết: Em sẽ thôi không khắc tên người trên những bãi biển, hàng cây em đi qua. Jully thân yêu! Em gọi tên người lần sau cuối, đặt dấu chấm hết cho những gì giữa hai ta, người nhé!