Status buồn viết cho tình yêu đã qua Em ngược về miền nhớ anh
Em biết rằng sau mỗi cuộc chia tay, chẳng mấy ai còn vẹn tròn thương nhớ, những vụn vỡ giăng cả vào hơi thở, nghĩ đến thôi cũng thấy lòng phân đôi. Vậy nên, chẳng ít lần người ta tìm cách xóa đi những dấu vết còn sót lại trong nhân thế, mong thời gian có thể làm phai mờ những mảng màu kỷ niệm. Người ta sợ gặp lại sẽ đau, sợ vết thương chưa kịp lành sẹo lại rỉ máu, sợ chính mình cứ ôm giữ hoài niệm mà cố chấp chờ mong.
Cũng nhiều lần em tự hỏi, liệu rằng mình đã thực sự thoát ra được khỏi mối tình ấy hay chưa? Vì trong những cơn mưa, em bất giác chạnh lòng tự mình tay đan, tay níu; những đêm gió mùa về lại giật mình tỉnh dậy mà thảng thốt trong bóng tối hanh hao. Và, còn người thì sao, người đã rời đi được bao lâu, cách em đã bao xa quãng đường?
Chỉ là ngồi trong văn phòng nhấm nháp một tách café ấm, nhìn hạt mưa đâm xiên vào thành cửa kính. Mưa vẫn nhiệt thành phía ngoài trời như nổi bão, gió vẫn gom góp ngày một nhiều bẻ gãy những cành cong. Rồi thì mưa bão cuộc đời này vẫn đi qua những chặng đường khúc khuỷu, ai đó đến lại tiếp tục bỏ lơi tay, em đứng ngại ngùng trong tán cây khuất gió, chờ một mùa yêu thương cũ-không-bao-giờ-trở-lại.
Chỉ là những ngày tự tưởng đến mùa thu, phố liêu xiêu buồn còn mắt mi em sũng nước. Bất cứ nơi nào giấu chôn nhiều hoài niệm, sẽ là quãng đường khó để đặt bước chân qua. Em nhặt nhạnh từng mảnh rơi khiến tim mình đau nhói. Để gọi một ngày bình yên cho tim mềm. Sẽ không còn chạnh lòng nữa khi nhớ đến anh, và những cơn mưa ngâu ngày tháng bảy.
Chỉ là sau rất nhiều ngày ngỡ quên là nhớ, ngỡ thương yêu biến mất khỏi những dại khờ. Em vẫn vụng về bước chân đơn lẻ, về một chặng đường xa. Có một điều lạ lẫm trong cuộc sống của em những ngày này. Rằng anh không còn đây nhưng hình hài kỷ niệm cũ dường như còn nguyên tròn vẹn.
Chỉ là khi em biết mình cần can đảm một lần đóng chiếc hộp cũ, cất trong tim những vụng dại thuở ban sơ. Em học cách tin cuộc sống của mình còn nhiều điều tươi đẹp. Em vẫn bước về phía cuối đường không anh. Em vẫn chờ nơi một người nói thương yêu em nhất. Em vẫn tin rằng em đáng được hạnh phúc để đắm say.
Những nỗi nhớ kéo nhau ùa về trong phút chốc, để rồi chực tràn như những ngày tháng bảy mưa ngâu…Phải rồi, là em viện cớ vin vào tháng bảy, mượn ngày trời mưa để nương nhờ yếu đuối. Cho phép em chênh chao buồn ở một khoảng lặng của đêm, thút thít khóc như những người con gái khác.Để rồi, trời tạnh mưa, tháng bảy rém vén sũng nước, rèm mi của em cũng không còn vương vấn nữa đâu anh – tình cũ…
Hôm nay ngày mưa em rất nhớ một người mà em đã yêu hơn chính bản thân mình và em muốn được bên anh!
Anh có thể ôm em một lần nữa vào một ngày mưa ko? Ôm em để em biết rằng anh cũng có những nỗi nhớ giống em như hôm nay, để em biết rằng trái tim anh vẫn ấm, và để cho em thoả nỗi nhớ bao ngày được ko anh?
Em sẽ cố ko vấn vương những cơn mưa nữa, ko vấn vương những cái ôm siết chặt, sẽ thôi nhớ những ngày hạnh phúc bên anh.
Thế đấy em nhớ anh thật nhiều, nhớ rồi tiếc. Có lẽ không phải em hối tiếc anh mà hối tiếc tình yêu và những kỷ niệm. Hối tiếc cho tình yêu mà 2 đứa đã trao yêu thương bằng những cảm xúc chân thật nhất, tình yêu mà em bỏ bao công vun vén, tưởng rằng ta đã có nhau và có thể trao nhau tất cả, bên nhau trọn đời, vậy mà sao nó ra đi quá nhanh!!!
Chia tay được gần 2 tháng, thời gian đã giúp em đỡ đau, con tim em đã được xoa dịu đôi phần. Nhưng những kỷ niệm em vẫn giữ, vẫn nhớ anh, và nhớ những cơn mưa hôm nay đến.
Hôm nay em ko mong phép màu cổ tích có thể mang anh về với em, mà giờ đây em mong bình yên thôi, mong rằng tình yêu sau này của em cũng sẽ gắn với mưa. Cũng lãng mạn, cũng dịu mát mát và ngọt ngào, nhưng mưa ko xối xả như hắt vào mặt đau rát mà sẽ thật êm đềm thôi.....!!!
Em không biết với người khác thế nào, với cá nhân em, những chốn xưa cũ thường mang lại một loại cảm giác rất đỗi bình yên theo cái cách chẳng thể nào lý giải. Bất kể mối tình đó kết thúc theo cách nào, người rời đi đã từng lặng lẽ hay nhẫn tâm, em vẫn chưa một lần có cảm giác muốn chối bỏ, giống như là chính bản thân mình đã để lại một mảnh thanh xuân ở đó, vậy nên, có những ngày muốn tìm đến để gặp lại chính mình của trước kia.
Có ai đó đã từng nói rằng: “Thì ra trong cuộc đời này ai cũng có lúc được may mắn làm một thời của nhau, một thời gói bằng tất cả những nâng niu, thương yêu ngọt ngào và trong trẻo nhất”.
Phải chăng dẫu có đi qua bao tháng năm vẫn có những lúc ta muốn dừng lại mà ngược về miền nhớ, dù, có sống thêm bao lần, yêu thêm bao nhiêu người cũng không thể khiến tim yêu lại dịu dàng như thế nữa, để rồi qua bao chặng đường vẫn đôi lần bỡ ngỡ, tự hỏi lòng phải chi còn dang dở, rơi rớt mảnh tim mình từ thuở nào chẳng hay…
Em vẫn luôn gìn giữ lại những kỷ niệm của ngày cũ, vẫn sẽ tìm về những khoảng trời thương nhớ trước kia, sẽ lượm nhặt lại từng mảnh em rơi rớt trong những ngày yêu đương một thuở. Em thật tâm muốn tìm và hàn gắn lại một “em” trọn vẹn nhất, để ngày nào đó khi mảnh nhân loại của riêng mình tìm đến, em có thể biết rằng mình vẹn tròn tim yêu để thương người.
Lời kết: Sau cùng thì, có lẽ đến một lúc nào đó, chúng ta cũng sẽ hiểu ra rằng, nuối tiếc lớn nhất trong đời này chưa hẳn là để lỡ duyên phận với một người đã cũ, mà lại là vào thời điểm gặp được người xứng đáng và yêu thương ta theo cách trọn vẹn nhất, ta lại chẳng còn gì để mang theo cùng người.