Những Stt suy ngẫm về cuộc sống cũng giống như một bản nhạc giao hưởng vậy
Cuộc sống vẫn thế, từng ngày một cứ ra đi và mãi mãi không chịu trở lại với ta đâu. Đó là câu hết khi đã thành tiếng sẽ vang xa vào dĩ vãng chứ chẳng chịu ngân lại. Cuộc sống vẫn mãi cứ là bản tình ca lãng mạn nhất. Và ngày ngày ta vẫn phải hát sao cho những ca từ làm rung động trái tim những người xung quanh.
Nỗi buồn là những khoảnh khắc, những khúc trầm trong bản nhạc gọi tên “sắc màu” cuộc sống. Hình như sau nỗi buồn lại là một hoặc vô số niềm vui mà chẳng ai biết trước. Sống trong cuộc sống thì: vui có, buồn có. Chẳng ai dám khẳng định anh kia sẽ luôn hạnh phúc, chị này sẽ luôn đau khổ. Như cái dây treo vô hình giữa con người.
Mà cuộc sống như một bản nhạc vậy, có lúc cần vui vẻ thưởng thức nó, nhưng cũng có những lúc cần buồn một chút, như khúc trầm trong bản nhạc người cô đơn hay lựa chọn nghe lúc thất tình hay chán nản vậy…
Khúc hát của cuộc sống lúc nào cũng luôn nằm trong lòng bàn tay, trong tận sâu trái tim, và kéo dài suốt với sinh mệnh của chúng ta. Có khi nó ẩn giấu trong một bó hoa tươi, chúng ta cần thực sự để ý ngắm kỹ màu sắc, cảm nhận mùi hương mới trọn vẹn thấy hết cái đẹp của nó.
Những ngày buồn cho tôi biết giá trị của những ngày vui và hãy thử nghĩ xa hơn một chút, phải chăng cuộc đời của mỗi người cũng giống như những cảm xúc trong ta vậy? Lúc thì bình yên, phẳng lặng lúc lại lắm thử thách, gian nan. Đó là những bản nhạc làm nên giai điệu của cuộc sống, và tất nhiên không một bản nhạc nào giống bản nhạc nào cả bởi cuộc đời của mỗi người thì không ai giống ai.
Một bản nhạc có thể vui hoặc buồn, nhanh hoặc chậm là tùy vào người viết ra nó nhưng có lẽ không ai muốn bản nhạc của mình cứ mãi đều đều mà không có cao trào hay điệp khúc cả. Phải đủ dũng cảm và nghị lực đối diện với những nốt trầm nhất trong bản nhạc thì ta mới có những phút giây thăng hoa cho những nốt bổng tiếp theo.
Cuộc sống cũng giống như một bản nhạc vậy, có những nốt thăng và cũng có những nốt trầm..
Dù là cao hay thấp thì cũng là những cung bậc cảm xúc của con người, dù cố gắng đến đâu cũng không thể nhận biết được hết cảm xúc mà người khác đang tồn tại trong đó..
Cuộc Sống giống như những nốt nhạc có nốt thăng nốt trầm.. ♪
Cuộc Đời giống như một bản giao hưởng với sự sắp xếp những nốt cao nốt thấp cũng như tửng mảnh cuộc đời riêng
Tình yêu đích thực là một bản nhạc không lời, có những khúc da diết, dai dẳng, có những khúc mạnh mẽ, dồn dập, có những khúc nhẹ nhàng, sâu lắng, nhưng cũng có những khúc thống thiết sự đau thương, ám ảnh dáng dấp của chia ly, mất mát.
Chẳng phải tình yêu đích thực là một bản nhạc, đó sao? Anh là chiếc dương cầm, em sẽ là nốt nhạc, có bi thương, ai oán hay là hạnh phúc, ngọt ngào, cũng vẫn là định sẵn sẽ phải vĩnh viễn ở bên cạnh nhau.
Là lữ khách du lịch đời mình ta cứ hát mãi bài tình ca, cứ tự do nhảy theo điệu nhạc, không ngại ngần, không thẹn thùng xấu hổ và không ngừng bước đi tiếp.
Cũng có những ngày đầy gió, khi bản nhạc không thể cất lên thành những giai điệu ngọt ngào, cũng như những ngày mưa, tình yêu sẽ bị át đi tiếng gọi thiết tha. Chính vì có nhịp điệu nên mới là tình yêu, đúng không anh? Như việc đôi lúc chúng ta trở nên mất kiểm soát nhịp đập trái tim mình.
Đâu đó khi hát bản tình ca đời mình, ta sẽ phải bật khóc, phải đau khổ. Nhưng như vậy thì đã làm sao? Tự chính trái tim mình không thể lừa dối mình, người vui vẻ cũng có lúc phải buồn, nhưng sẽ không bị nỗi buồn ấy đánh gục!
Có ai biết được mối tình của mình sẽ kéo dài trong bao lâu, chỉ biết những lúc đuối sức vì lên những nốt cao, thì sẽ có đoạn phải trầm xuống nốt thấp, khi ngọt ngào thì bàn tay nắm chặt, nhưng lúc mệt mỏi rã rời thì sẽ phải đến đoạn buông lơi.
Em thích những bản đàn, nhưng em không hy vọng tình chúng ta sẽ như một bản đàn như thế. Bởi vì nếu nó chỉ như một bản nhạc, thì sẽ có hồi kết thúc. Và nào có ai muốn tình yêu của mình sẽ định sẵn là phải chấm dứt như thế đâu? Nhưng, dẫu sao thì cái gì đến cũng sẽ phải đến, tại sao em phải lo sợ một kết cục khi chưa bắt đầu nhỉ?
Những khi ta thấy đời mình là câu hát vội vàng, nó ngắn thôi, có nốt thăng nốt trầm nhưng nó sẽ làm động lòng của mãi những ngày về sau. Vô tình chớp mắt tuổi trẻ đi qua ta mới chợt thấy những ngày tháng đến và đi như một cơn gió, một trận mưa đêm hôm trước hay một lần mạnh dạn trải nghiệm!
Chúng ta nên yêu nhau như thế, như một bản nhạc cứ chơi mãi không ngừng, như nốt nhạc cứ theo phím đàn mà bay lượn những thanh âm trầm, bổng, và như cả tình yêu trong veo như vạt nắng cuối thu khẽ khàng, ấm áp. Chơi cho đến khi tận sức, tận lực, chơi cho đến khi mệt mỏi, và chơi cho đến khi chẳng thể tiếp tục được nữa, thì mới ngưng tay.
Kết luận: Ừ! Cuộc sống này cứ thế thôi, thật dịu dàng trải dài hết cung đàn, ngân vang mãi trong những thanh âm của bảy nốt nhạc. Chân trời tươi đẹp, có nắng có mưa mới có cầu vồng, có gió có bão mới có ngày bình yên; có sương sớm có bóng chiều mới có những ngày về sau