Những stt đón chào tháng 4 mùa hoa loa kèn mùa của những hoài niệm vấn vương
Hà Nội loa kèn dìu dịu hương
Sắc trắng tinh khôi những phố phường
Em nhớ mùa hoa nào xa lắm
Có một người trao bó hoa thương.
Từ ấy tháng tư mùa nối mùa
Loa kèn thơm dịu bên song thưa
Người xa, hoa thức buồn đêm vắng
Người về, đằm thắm nét duyên xưa..
Chiều nay lành lạnh em bên hoa
Sắc trắng thanh tao nét hiền hòa
Hoa đợi bước người xa trở lại
Dặm trường..thương nhớ có phôi pha..
Về đi anh, Hà Nội chờ mong
Tháng tư xanh mướt giấc xuân nồng
Loa kèn thưở ấy còn ươm nụ
Ngọn đèn ai vẫn thức bên song..
Tháng tư lại về trong sự hòa điệu ngọt ngào của nắng, của gió và những chiếc xe chở đầy hoa loa kèn trắng muốt. Dường như nắng vẫn còn muốn níu kéo những sợi mưa xuân cuối cùng. Cơn gió heo may nào đã thổi bạt đi những cánh hoa sưa bé xíu phủ trắng những con đường và hoa gạo cũng đã tắt lửa.
Tháng tư về cuốn em vào những nỗi nhớ bâng khuâng và những hoài niệm về những ngày xưa cũ. Khi còn đang miên man cảm xúc trong cái nắng đầu mùa và cơn gió nhè nhẹ nhìn theo một chiếc xe đạp nào đó với những bó hoa loa kèn vừa đi qua. Bất chợt tiếng chuông điện thoại reo lên rồi chợt tắt. Em chưa thôi hết bất ngờ, tin nhắn lại hiện lên: “Lâu lắm rồi không gặp. Em khỏe chứ? Hôm nay lại là ngày cá tháng tư nhỉ?”. Vỏn vẻn chỉ có vậy thôi mà đánh thức trong em biết bao cảm xúc..
Những cơn mưa bất chợt ùa về trên phố, tiếng sấm rền vang như báo hiệu một mùa mới sắp về. Phải chăng hạ đang chạm vào từng ngóc ngách, len lỏi vào dòng người tấp nập ngược xuôi. Mùa mới về, mang theo những xúc cảm vẹn nguyên chưa vẩn đục. Và tháng Tư về, gói trọn nỗi nhớ, niềm thương trong màu trắng tinh khôi của hoa loa kèn…
Ngày ấy, những ngày tháng tư nắng vàng và những cơn mưa... Cái buổi sáng của ngày Cá mùa đầu tiên sau khi mình chia tay mái trường để mỗi người bước vào giảng đường đại học. Cuộc điện thoại đầu tiên ngập ngừng chỉ đủ hỏi thăm nhau một câu và rồi một tin nhắn chỉ vỏn vẻn “Tớ thực sự nhớ cậu!” rồi mọi thứ lại rơi vào im lặng...
Sáng sớm tinh mơ, vội vàng lao ra đường hòa vào dòng người đang vội vã chạy xe, ai đó bỏ quên những chiếc xe đạp chở đầy hoa loa kèn còn ướt hơi sương. Tháng tư về, dường như mọi thứ đều tất bật, hối hả hơn, có phải vì hạ sắp tới? Những tia nắng đầu tiên khẽ khàng len lỏi nương mình qua vô vàn tán lá, rồi chợt ghé thăm những nụ hoa chưa kịp nở ven đường.
Và lại một mùa hoa loa kèn nữa lại nở. Hôm ấy, chiều thứ sáu ngày Cá tháng tư, trên chuyến xe khách về quê em mải miết ngắm nhìn những con phố. Những bông hoa loa kèn trắng đầu mùa trên những chuyến xe hàng rong vun vút vụt qua khiến cho lòng mình cũng trở nên mát dịu.
Hoa loa kèn, cũng giống như người thiếu nữ đôi mươi đang e ấp, khép mình sau những tán lá. Nụ hoa uốn cong mình xuống phố, bẽn lẽn rồi ngơ ngác nhìn dòng người lại qua. Một cảm giác nôn nao khi giữa đường phố tất bật, chợt nhìn thấy những gánh hàng rong nhuộm trắng hoa loa kèn. Hình như người bán hoa mang theo những gì tươi mới nhất trải dài trên từng con phố Hà Nội.
Ngoài này tháng tư về rồi, trời vẫn nắng vàng, hoa loa kèn vẫn nở trắng muốt. Cuộc sống vẫn cứ thế bình yên!”. Bỗng chợt em thấy lòng mình thật nhẹ nhõm, ấm áp. Cuộc sống như một bức tranh muôn màu em tin mình đã từng cùng nhau tạo thành những miếng ghép đẹp nhất để giành cho nhau những khoảnh khắc tốt đẹp nhất.
Cảm ơn tháng tư, cảm ơn những mùa nắng mới, những cơn mưa và những con đường ta đã đi qua. Cảm ơn anh đã từng đến bên em để cho em biết mình đã từng yêu và được yêu như thế. Mình gặp được nhau, yêu nhau và dù không đến được với nhau thì đó cũng bởi chữ duyên mà cuộc sống đã ban tặng cho chúng ta. Và em tin nếu đó là cái duyên thì anh và em đã không đễ lỡ mất những mùa loa kèn nở đẹp nhất.
Nhìn người lạ nào đó nhẹ nhàng ôm những nhành hoa loa kèn trong tay rồi vội bước nhanh về nhà, một nỗi nhớ không tên cứ chấp chới ùa về, nhuộm cả một vùng trời yêu thương.
Những Stt về sự buông bỏ tình yêu – Chia tay đi anh em mệt rồi
Tháng 4 về với những cái nắng hanh hao vàng và những cơn mưa rào bất chợt, em ngẩn ngơ nhìn những cánh hoa rơi. Những bông hoa xoan trăng trắng, tim tím vô tư nở, vô tư buông lặng lẽ bên đường. Có chút gì tiếc nuối bởi màu hoa man mác?
Tháng tư về rồi, trời bắt đầu vào đêm.
Những cơn gió mùa này như cứ thêm lạnh giá.
Bàn tay mềm mà đường đời anh sỏi đá.
Thiếu vắng hơi người nên xoa mãi không thôi.
Mùa Hoa Tháng Tư đã về trên phố,... nhịp đập con tim xúc cảm hơn bao giờ hết, hạnh phúc là đc kết những đóa hoa cô dâu, hoa Sinh nhật tháng Tư, một gói hoa bó vội tặng người thương... thơm hương Loa Kèn trắng tinh khôi.
Lời kết: Màu hoa ấy, không kiêu sa, không rực rỡ, nhưng lại khiến lòng người bâng khuâng, nhớ về điều gì đó xa xăm. Có chăng sự trắng trong đến nao lòng này đang len lỏi sâu vào từng nhịp tim đang thao thức về một mùa hoa giữa lòng thủ đô.