STT biển cả – nơi một người vẫn đứng ngóng trông một người
Trả lại biển! Trả lại em cho biển! Anh mang theo một chút mặn này. Để mỗi lúc vết thương thức dậy. Anh rót vào trong đó xót và cay!
Đứng một mình trước biển anh ơi! Biết nói gì với ngàn con sóng vỗ. Trời bao la thênh thang nhiều nỗi nhớ. Và em biết kể thế nào cho cát trắng cảm thông.
Đứng trước biển, mắt dõi theo về cái khoảng không vô định ấy… Từng đợt sóng cứ rì rào rì rào… Lòng bâng khuâng nhớ lại những hồi ức đáng lẽ không nên nhớ…
Biển có thể giấu nỗi buồn của biển. Nhưng làm sao sóng giấu nổi lòng mình. Em như cánh buồm căng gió. Anh làm gì để giấu nỗi lòng anh?
Không gió thổi, biển làm gì có sóng. Không có em, anh đơn lẻ trên đời. Vành trăng kia dẫu vàng rực giữa trời. Sóng lúc trắng, lúc thẫm xanh màu ngọc.
Có một thời biển và sóng yêu nhau. Người ta bảo biển là mối tình đầu của sóng. Sóng vỗ về ôm bờ cát trưa nóng bỏng. Biển dạt dào hát mãi khúc tình ca.
Nhắm mắt lại ta nghe gió thổi bên tai ,lòng nặng trĩu vì con tim đã biết sợ .Biển của đêm không còn gào thét nữa .Giờ chỉ còn lại một màu đen ,một màu đen trong nỗi sầu của người phương xa.
Biển đẹp ngọt ngào xen lẫn một nỗi buồn cô đơn lãng mạn. Bước trên bờ cát trắng trải dài, từng đợt sóng biển dạt dào khiếng cho lòng người rung động.
Chúng ta giống như những hòn đảo giữa biển khơi, chia cắt trên bề mặt nhưng kết nối dưới đáy sâu.
Hoàng hôn chợt tắt, biển thôi kháo khao mênh mông, ai quên lối xưa quên rồi biển chờ…
Em vẫn ra biển một mình, và yêu lắm luôn cái cảm giác đơn độc trước biển. Biển cho em sự bình yên mỗi khi những con sóng nhỏ ôm ấp vỗ về, biển ầm ầm nổi giận mỗi khi em không chịu quay về! Trước biển, em bất giác nhận ra mình chẳng còn ưu phiền nhiều nữa.
Nhớ anh hoài, nỗi nhớ cứ trào lên. Anh ở trong tim mà sao vời vợi. Bên biển đêm, em nghe tình yêu như triều dâng tới. Tiếng tim mình át cả tiếng sóng xô.
Dù khi biển tím chiều hoang dại. Bão tố thời gian đổ trắng trời. Biển khát trong anh ngàn con sóng. Vẫn vỗ đêm ngày đến em thôi…
Có một người ngồi tĩnh lặng ,ánh mắt xa xăm nhìn biển trong đêm tối .Ánh mắt ưu sầu chất chứa nỗi buồn không bày tỏ cùng ai.
Biển gọi tên em trào gợn sóng. Ven bờ cát đợi mỏi mòn trông. Mênh mông biển biếc lòng ai ngóng. Vạn dặm người xa có thấu không.
Biển rộng chi mà trống trơn rợn mắt. Tôi không em như biển không bờ. Sóng úp mặt vặn mình đứt vỡ. Em không về thương tôi trăng lên.
Ngày mai em đi, biển nhớ tên em gọi về. Gọi hồn liễu rũ lê thê, gọi bờ cát trắng đêm khuya. Ngày mai em đi, đồi núi nghiêng nghiêng đợi chờ, sỏi đá trông em từng giờ, nghe buồn nhịp chân bơ vơ…
Anh ơi, có nhớ hôm nào. Lời yêu bỡ ngỡ ta trao hẹn thề. Bây giờ đã hết say mê. Không anh biển vắng đi về... mình em!
Mình ta, ở giữa bao la. Một bên là biển bên là cô đơn. Vắng anh, nắng cũng dỗi hờn, cát vàng như cũng buồn hơn mọi ngày.
Lời kết: Biển vẫn vậy, chẳng khi nào thôi biếc xanh và dập dềnh sóng nước. Biển luôn là một cái gì đó xa vời mà sâu thẳm, mênh mang. Và ta lại mặc cho dòng cảm xúc đang tìm về trong sâu thẳm… với những dòng suy nghĩ mông lung và với dòng cảm xúc mênh mông, bất tận. Có lẽ vậy…