Status tình yêu, cuộc sống và những nỗi buồn không biết chia sẻ cùng ai
Em kể anh nghe về những chuyến đi với hành trang nhẹ bẫng không màng gương lược, không thấu kính, không một điều gì có thể làm chật trái tim. Để rồi anh nhận ra những cảnh hồng hoang chưa bao giờ đẹp qua lăng kính, khi ta nhìn núi sông, non nước nhưng không vội vàng mở cửa tâm hồn mà lại lục lọi túi quần, ba-lô để tìm một thứ gì khác thì mọi thứ dường như trở thành vô nghĩa.
Ta không buồn bởi giông tố phía không em. Người là cơn gió mong manh, lối em về có nắng trong xanh, có bồng bềnh nàng mây, có dịu dàng nụ hoa pha lẫn với chút âm trầm lặng lẽ, chỉ bấy nhiêu thôi cũng đủ cho ta nở một nụ cười.
Có những ngày lơ đãng ngồi đối diện với đêm đen, song song với những suy tư trầm uất, tự nhiên ta lại nhớ, nhớ đến nao lòng những năm tháng nào đó thật xa, bất giác lại bồi hồi về một hình bóng và những dư âm của ngày hôm qua…
Có bao giờ em thấy cô đơn khi bước lữ hành lang thang nơi miền đất lạ? Chắc không đâu, có thể em cũng như anh, cốt chỉ tìm một chốn cô đơn nhẹ nhàng để mơ những giấc mơ màn đêm không còn ấp ủ.
Người ta sẽ không còn cảm thấy một mình nếu biết cách làm bạn với cô đơn. Với một người nào đó, em có thể là một cô gái hay cười với tuổi đôi mươi khát cháy những triền đất mới, em có thể là một vầng mây, một cánh chim trời kiếm tìm những chốn bình yên, những ngày nắng ấm.
Nhưng với anh, với cách hiểu của riêng mình, em chỉ là một khoảng tối bao la trôi qua năm tháng không mùa, vội vãNgày hôm qua, mưa có tiếng tí tách của luyến thương và tiếc nuối, có mơ hồ cô gái xa xôi, ta ngồi lắng nghe đôi ba câu chuyện bâng quơ của chốn thị thành, xem vài bức hình của một góc quán yên bình nào đó…
Ngày hôm qua, có những buổi sáng biếng lười nằm nghe rả rích mưa rơi, có những tâm tư còn chưa khô hẳn cứ chảy miên man theo những dòng nước trong veo đổ xuống từ mái hiên nhà. Ngày hôm qua có buồn, có vui, có nghẹn ngào và thổn thức…
Cho tới khi có ai đó bước đến và trao cho em mùa xuân, anh có thể sẽ chẳng còn nhận ra em nữa. Một ngày nào đó trên những con đường thiếu dấu chân em, những vầng mây không còn màu xanh của mắt, gió không còn cất tiếng ru êm của buổi tình đầu.
Một ngày nào đó, em sẽ ước rằng mình được quay về thời xưa, thời vẫn còn vấn vương chút nhớ ban sơ, thời sẽ không bao giờ có thể còn tìm lại được, không một ai cho em cơ hội nữa, ngay cả chính em.Và ngày hôm qua của ngày mai, ta có gì? Hay chỉ giản đơn là mớ tan hoang thiêu đốt hồn ta trong những đêm dài bất tận?
Chắc không đâu, lòng còn hằn sâu vết cứa thời gian trong những bí mật của mối tình đầu, hẳn là một vài suy tưởng hư vô không khiến cho lòng người càng thêm phiền não. Sẽ vẫn là nụ cười, nhưng có lẽ nụ cười ấy được tạo nên từ những đan xen của vô chừng cảm xúc, không hẳn là hạnh phúc, nhưng chắc chắn chẳng phải buồn đau!
Sao em lỗi hẹn một lời hứa gặp cho người buồn rầu với những thương nhớ mênh mang? Ta cô đơn, cao nguyên khắc khoải sang mùa, nỗi đợi chờ bỗng hóa thành đoản khúc ru uể oải những âm điệu cuối cùng rồi bặt tiếng xuống nấm mồ tuổi trẻ.
Ta còn đang lang thang tìm kiếm khu vườn địa đàng bên những ô cửa nhìn xuyên qua khung trời mới lạ, bỗng dưng con đường ngắn lại, chơi vơi một góc đời riêng…
Chúng ta trôi dạt trên số phận với những mối lương duyên không ai định trước, những cuộc gặp gỡ, những mối tình, những niềm đau. Rồi một ngày ta sẽ nhận ra ta không còn buồn với những cơn gió lướt qua cuộc đời của riêng mình nữa, ta quên đi không chỉ một người mà còn rất nhiều những hình dung khác.
Nhưng, rời xa như thế nào là do chúng ta quyết định, xa nhau một cách bình yên hay giông bão, xa nhau bởi chẳng cần nhau hay chỉ là vấn đề về về sự ích kỷ trong cảm xúc? Là cái tôi của thằng đàn ông quá lớn, hay bởi cái nhạy cảm của người phụ nữ khiến cho sự tinh tế về cảm nhận bỗng trở nên quá xa vời, chẳng phải như vậy là dửng dưng quá hay sao?
Bao giờ em mới quên đi? Bao giờ em thôi nhớ nhung dư âm đầy ắp của cuộc tình đầu? Bao giờ em kể anh nghe về những nỗi đau đằng sau bước chân gầy ấy? Và, bao giờ em sẽ thấy lòng nhẹ nhàng để bắt đầu lại một mùa xuân?! Không, hãy ngồi xuống đây và để anh kể cho nghe…
Lời kết: Để anh kể cho em nghe về một câu chuyện đời xưa, một câu chuyện đã nhuốm đậm màu dĩ vãng. Chuyện của chàng trai và một cô gái nọ, họ đã có một thời rất rất yêu nhau…