Status buồn - Nỗi đau nào rồi cũng dịu đi theo thời gian...
Chẳng có gì bảo đảm bất kỳ thứ gì khi thời gian trôi qua cũng còn nguyên vẹn như cũ cả. Em không dám chắc việc thời gian có thể xóa nhòa mọi thứ nhưng nếu xét về mặt tương đối thì mọi thứ đều có thể thay đổi theo thời gian.
Ai đó đã từng nói rằng thời gian là phương thuốc duy nhất chữa lành mọi vết thương. Đúng vậy, nhưng cho dù chữa lành cũng không có nghĩa là vết thương đó chưa từng có.
Nỗi đau nào cũng vậy, dù sâu sắc đến đâu cũng sẽ dịu đi theo thời gian. Sự dịu đi ấy cũng chính là một sự thay đổi. Thế nên mỗi khi gặp chuyện buồn em đều nghĩ: "mọi thứ sẽ ổn cả thôi..." và rồi cũng ổn thật.
Em đã thích một bài hát, thích tới nỗi mà ngày nào cũng nghe. Thế rồi sau này em không còn nghe bài hát đó thường xuyên nữa, dần dần tới giờ cũng chỉ thỉnh thoảng mới nghe lại. Và em nhận ra bây giờ bài hát đó cũng không còn là bài hát mà em thích nhất nữa, có lẽ nó đã bị thay thế bới một vài bài hát khác rồi.
Em cũng từng thích một vài người, có người em đã từng nghĩ rằng em sẽ mãi mãi thích người đó, duy nhất và mãi mãi. Nhưng rồi em dành nhiều tình cảm cho người ta bao nhiêu thì người ta lại không cần em bấy nhiêu.
Mọi nỗi đau rồi mọi thứ cứ vơi dần đi đến nỗi em cũng không thể nhận ra. Em nghĩ rằng người em thích là người đó của quá khứ, không phải là người ở hiện tại. Cách đây không lâu, em đã hiểu ra rằng: à, thì ra người đó không còn quá quan trọng nữa. Có thể do thời gian cũng có thể là do em đã thay đổi.
Không thể nói là em chẳng còn tí tình cảm nào nữa. Chỉ là so sánh tình cảm ở quá khứ và ở hiện tại có chút khập khiễng. Em không biết là sau này khi gặp lại hoặc nói chuyện với người đó em có thể lại thích người ta nhiều như thế hay không nhưng cho đến giờ thì em vẫn dành nhiều thời gian để nghĩ về chuyện khác hơn. Vậy đấy!
Nỗi đau nào rồi cũng sẽ qua, khi thời gian là liều thuốc hữu hiệu nhất giúp ta xoa dịu những nỗi đau tưởng chừng nhưng là không thể nào kết thúc. Đôi khi đón nhận nỗi đau cũng là một hạnh phúc, khi ta nhận ra rằng không có gì là không thể, không có gì là tuyệt đối.
Một câu chuyện tình kết thúc, em chọn cho mình lựa chọn đó là cười nhiều hơn, lòng người thật là một thứ rất tức cười, nhiều khi tức lắm mà cũng chỉ có thể cười. Cuộc đời là một chuyện rất buồn cười, Nhiều khi buồn lắm cũng chỉ có thể cười. Có thể là em nghĩ, khi em cười nhiều như vậy thì không ai có thể nhận ra rằng em đang đau, trái tim em đang rỉ máu.
Khi một đêm dài khắc khoải, mệt nhoài và đau khổ, nhưng khi sáng mai thức dậy, em vẫn phải chỉnh chu, quần áo gọn gàng, tô thêm son cho đôi môi hồng, đánh thêm phấn cho má thêm xinh em vẫn là em một cô gái hiện đại đầy tự tin và mạnh mẽ.
Và khi đi qua vài ba cuộc tình, cảm nhận nỗi đau cũng không nhưng lần đầu tiên em thất tình, lần đầu tiên người yêu chia tay hay lần đầu tiên em bị phản bội. Em đón nhận nó một cách thẩn nhiên, nhưng một quy luật cuộc sống.
Một cánh cửa này đóng lại, sẽ có một cánh cửa khác mở ra, một bàn tay này buông ra, sẽ có một bàn tay khác sẽ nắm lấy.
Theo thời gian, nỗi đau cũng nhạt dần, không còn âm ỉ mỗi đêm, không còn nhói con tim khi nhớ lại và không còn bối rối khi vô tình chạm mặt nhau trên phố.
Nỗi đau đi qua, nó cũng sẽ không lành, nó trở thành những vết sẹo, và khi không chạm tay vào, vết sẹo chỉ mãi là vết sẹo thôi.
Nỗi đau nào rồi cũng sẽ qua, chỉ là bạn chọn cách vượt qua như thế nào mà thôi. Cuộc sống thì luôn luôn chuyển động, ta không thề cứ đứng đó mà đợi nỗi đau đi qua, ta phài mạnh mẽ bước qua nó, hạnh phúc sẽ mỉm cười với ai dũng cảm.
Lời kết: Cái gì cũng vậy, chẳng ai đảm bảo rằng nó sẽ mãi mãi ở trạng thái ban đầu. Giống như viếc yêu một người mỗi ngày trôi qua chỉ có thể ít đi hoặc nhiều hơn chứ chẳng thể giống nhau được. Thế mới nói, đã có những thứ khiến em có thể đánh đổi tất cả, nhưng cũng chỉ có thể tại thời điểm ấy, còn bây giờ thì không!