Những status buồn khi tình yêu tan vỡ
Từng ước, một vài người bên cạnh, khi mình bỏ đi, ít ra cũng sẽ có người đau lòng như mình đã từng đau. Nhưng mà thế giới này rộng lớn lắm, bạn bè, người thân hay tình yêu người ta cũng có đủ cả. Hà cớ gì phải buồn vì mất đi mình đâu.
Cũng từng ước, sẽ có người hằng đêm ướt gối vì nhớ mình. Nhưng sáng ngày ra, với đôi mắt sưng vù lên vì khóc, vẫn trang điểm, vẫn đi làm, vẫn tỏ ra như không có gì. Như mình đã trải qua.
Mình muốn có người đi qua những nơi đã từng đến, ăn những món từng ăn hay thậm chí chỉ nhìn thấy một vật kỷ niệm. Lòng cũng quặn lên, thổn thức. Như mình đã từng nhớ.
Mình muốn có người đủ dũng khí để buông tay nhau. Dù vẫn còn yêu, dù vẫn còn thương, dù vẫn còn muốn bên cạnh nhau mãi mãi. Dẫu mình đã từng cảm nhận "mãi mãi" cũng chỉ là một khái niệm mà thôi.
Nhưng rồi tất cả chỉ gói gọn trong hai chữ "biệt ly". Có thể có người hết thương mình, có thể có người mình không còn cùng chung bước. Chỉ còn lại mỗi mình đơn độc, ngổn ngang giữa đống hoang tàn của quá khứ.
Người ra đi chắc gì đã vui, nhưng người ở lại thì nhất định sẽ đau lòng. Có ai muốn bị bỏ lại giữa hàng trăm câu hỏi mà vĩnh viễn chẳng nhận được câu trả lời. Có ai muốn tự vấn bản thân mỗi ngày rằng mình đã đủ tốt chưa, sao có người nỡ bỏ mình mà đi....
Nhưng rốt cuộc người đi vẫn quyết định ra đi. Có người đi vì một lý do tàn nhẫn đó là chưa từng yêu. Có người đi vì lý do còn thương nhiều lắm nhưng không thể bên cạnh.
Lắm lúc suy nghĩ lại thấy, cuộc sống ôi sao nó như một vòng tuần hoàn vậy. Người ta bỏ mình đi, mình lựa chọn rời khỏi người khác, có thể đâu đó người khác ấy lại vừa lựa chọn từ bỏ đi một ai đó. Luẩn quẩn thế nhưng mãi chả tìm lại được nhau giữa thành phố rộng lớn này.
Sáng tỉnh dậy, tự nhiên thấy lòng trống vắng. À thì ra cái cảm giác bỏ rơi và bị bỏ rơi nó khiến tim mình đau như thế này. Thì ra giấc mơ đêm qua mình vội vã tìm lại những người mình yêu thương nó lại xa vời đến vậy...
Người ra đi và người ở lại, rốt cuộc thì người đi đến nơi xa bắt đầu một cuộc sống với vô vàn những điều xa lạ đau buồn hơn, hay là người ở lại với những kỷ niệm đau buồn hơn? Tôi cũng không rõ, nhưng có một điều rõ ràng hơn tất cả, đó chính là thời gian rồi cũng khiến mọi việc trở nên dễ chấp nhận hơn, bởi vì dù sao đi nữa thì con người ta vẫn cứ phải sống, phải cười, phải ăn, phải làm, phải tiến về phía trước.
Người ra đi rồi thì cũng sẽ gặp gỡ rất nhiều những điều mới lạ, cho dù không quên được người lúc xưa, nhưng cũng phải chấp nhận rằng tương lai của mình đã không còn ở nơi đó nữa. Còn người ở lại, vùi mình trong những ky niệm vài ba năm rồi sẽ quen với những ngày thiếu bóng dáng đó, rồi cũng tiếp tục cuộc đời của mình, nửa nói chờ đợi, nửa vẫn dành chỗ cho những gì mới lạ hơn, và rồi xác định người mà mình chờ rồi cũng chẳng quay trở về nữa…và rồi người hứa sẽ chờ đã quên lời hứa…
Tại sao người ở lại thường nói chờ một người trở về mà không phải là chờ tại nơi đó để người ấy bước sang? Bởi vì có những cánh chim vốn chẳng thể nào vượt qua được biển lớn, bởi vì chúng ta biết rõ đứng lại một chỗ chờ đợi một người bao giờ cũng dễ dàng hơn cất công đi tìm một người, tình người thì có hạn, còn đời thì nhiều sự bất lực, rốt cuộc thì yêu một người chúng ta có thể sẵn sàng làm những gì? Đến mức nào?
Rốt cuộc thì một tình yêu xa là thứ mãi mãi tôi cũng không tin tưởng, bởi khi đã xa rồi, khoảng cách lớn nhất giữa hai con người rốt cuộc cũng không phải là đại dương, mà là tâm tình, khi cả hai đều xuôi theo dòng đời mà tiến về phía trước, nhưng lại là hai hướng trái ngược nhau
Từ bỏ hay tiếp tục cũng chỉ là một sự lựa chọn trong vô vàn những quyết định của cuộc sống này. Hôm nay ta thấy đúng nhưng biết đâu ngày mai lại hối hận vô cùng.
Hiện tại thấy là sai nhưng tương lai chẳng thể nào sửa chữa được. Thôi thì người bỏ đi đừng luyến tiếc, người ở lại đừng nhớ nhung. Hãy để cho trái đất quay vòng, hãy để cho lòng mình nức nở...
Bạn sẽ làm gì khi đã đi qua hết một đoạn tình? Chọn cách ra đi trong tư thế ngẩng đầu hay vĩnh viễn cúi mặt với quá khứ của mình? Người ta bảo, tình bạn sau tình yêu là điều bất khả. Thật ra thì, chúng ta đều không mong muốn một tình bạn khi đã đi qua hết yêu thương, nhưng chúng ta hoàn toàn có thể học cách tôn trọng và được tôn trọng khi không còn gì ràng buộc nữa. Nỗi đau bị phụ tình, không lớn bằng nỗi đau bị người ta bạc nghĩa.
Tình yêu, điều đến tận cuối cùng không phải chỉ có việc nắm chặt tay nhau bước vào lễ đường thôi đâu, mà còn là việc buông tay nhau trong trọn vẹn ân tình, để người này khi nhắc đến người kia bằng hai tiếng “người cũ” không quá khổ đau, hận thù, để một ngày nhìn thấy nhau trên đường, sẽ không vội vã ngoảnh mặt, quay lưng, bước thật nhanh như hai người dưng lạc lối.
Hết yêu rồi, người ta sẽ sống và đối xử với nhau thế nào? Sẽ chẳng pháp luật nào xử lý những người phụ tình, nhưng thiên luật vẫn trả lại con người những gì đã cho và đã nhận. Người bạc tình, bạc nghĩa, hậu vận chẳng thể nào có được sự thanh thản, an nhiên. Hạnh phúc thì vẫn vậy, mỉm cười với những nỗi đau, nhưng dửng dưng với mọi sự kiếm tìm, không trân trọng.
Lời kết: Những gì xảy ra trong quá khứ đều sẽ trở lại vào tương lai, dù rằng người cũ đã là người của quá khứ nhưng cuộc đời này, vạn vật dễ xoay, chỉ ân tình khó trả. Bạn có thể cầm thanh xuân của cô ấy, hy vọng của cô ấy, tấm chân tình của cô ấy rồi vứt bỏ như thể một cánh hoa rơi bên lề đường, nhưng bạn sẽ không thể nào xoá đi được cả một đoạn đường quá khứ kia, cô ấy là người đã bước đi cạnh bạn.