Status hay Con gái à, hạnh phúc là phải do mình tự tạo ra, sẽ chẳng có một ai ngồi chờ một chỗ mà lại có hạnh phúc được dễ dàng đâu
Nếu em đã từng yêu một người đàn ông tốt, em luyến tiếc họ ra đi, nhưng em có hiểu không khi mà người ta không còn tình yêu với mình nữa họ mới quay bước đi. Cho dù em còn yêu nhiều như thế nào thì sự thật vẫn không thể thay đổi được.
Tôi biết em sẽ cảm thấy em là người chịu tổn thương sâu sắc, em là người phải buồn phải khóc vì người ta, còn người ta lại vui vẻ bên điều mới mẻ mà họ có. Vậy thì tại sao em cứ phải tiếc thương? Tại sao em cứ phải tự làm khổ bản thân mình?
Tôi cũng không biết tại sao cả, vì tôi cũng như em, cũng yêu, cũng đau khổ, cũng khóc, mà lại chẳng thể nào quên. Nhưng tôi biết tôi sống vì ngày mai. Sau bấy nhiêu ngày tháng chịu đựng những nỗi đau dày vò và cô đơn tôi đã gạt bỏ được hết mọi thứ khiến tôi buồn, và rồi tôi cảm thấy mình thật ngu ngốc khi cứ ôm khư khư mấy cái ký ức không vui.
Người ta đã có hạnh phúc mới, có người mới, vậy tại sao em còn ngồi đó nhớ nhung về họ và chỉ làm bản thân thêm tồi tệ hơn? Theo dõi vài ba dòng trạng tháng, xem vài bức ảnh của người ta, rồi lại ngồi thút thít suy nghĩ. Cuộc sống như thế chẳng đáng đâu em.
Con gái à, hạnh phúc ấy mà, là phải do mình tự tạo ra, sẽ chẳng có một ai ngồi chờ một chỗ mà lại có hạnh phúc được dễ dàng đâu.
Có những thứ quên được thì nên quên, nếu không quên được hãy tha thứ cho tất cả, cho bản thân chính mình. Những việc em nên làm là không ngừng xinh đẹp, kiếm tiền và hạnh phúc hơn, phải không?
Tình yêu cũng vậy! quên được thì hãy quên, còn lại hãy xếp vào hàng quá khứ. Rồi em sẽ gặp người mới, em sẽ có tình yêu mới và chắc chắn em sẽ hạnh phúc hơn.
Khi chuyện tình cảm gữa hai người mà lại không còn là của hai người nữa, thì em nên dừng lại, nên dừng việc ôm mộng tự đa tình về người cũ. Người ta đã có hạnh phúc mới, có người mới, vậy tại sao em còn ngồi đó nhớ nhung về họ và chỉ làm bản thân thêm tồi tệ hơn?
Nếu như có một ngày được gọi là đẹp trời, người cũ quay về bên em... liệu em mở lòng đón nhận họ một lần nữa không? Chắc chắn câu trả lời là trời vẫn đẹp và em sẽ không chấp nhận họ nữa! Bởi vì, em tự biết bản thân đau khổ quá nhiều rồi, tự biết bản thân vẫn luôn mong chờ người ta, nhưng lý trí sẽ không cho phép em đón nhận nữa.
Chẳng có ai lại tự làm đau bản thân hai lần cùng một chỗ và bởi một người cả. Vậy thì em nên biết rằng mối quan hệ của em và người ta chẳng qua là hai người xa lạ hiểu nhau mà thôi.
Hãy tin rằng, nếu là của nhau dù có đi cả một vòng trái đất rồi cũng sẽ thuộc về nhau, còn nếu không thì dù có cố gắng thì yêu nhau đến mấy cũng là người dưng mà thôi.
Em và người ta đã từng ngỡ là cả một đời nhưng rồi hóa ra không là gì cả, nói chung là hết duyên.
Em còn trẻ, em còn cả một tương lai phía trước, đừng chỉ vì sống trong quá khứ mà đánh mất những thứ tốt đẹp khác, rồi em sẽ gặp được người đàn ông của đời mình – đó mới là cuộc sống của em.
Qua rồi cái thời yêu bằng cả trái tim, ích kỷ một tý yêu bằng lý trí đi em. Em thấy đấy, em đã từng trao cả trái tim và rồi em nhận lại là một trái tim mang vết thương.
Hãy sống vì bản thân em trước đã, đừng sống vì quá khứ hay vì một người đã không còn thuộc về em nữa. Trong ký ức, em đã từng vui vẻ như thế nào thì bây giờ em phải thật vui vẻ hơn như thế.
Mở lòng mình, mở trái tim mình ra đi em...quá khứ vẫn mãi chỉ là quá khứ, chỉ có bản thân mình mới mãi là hiện tại thôi, đừng vì một người mà bỏ quên hiện tại. Đừng buồn vì một người không còn nhớ đến ta nữa, cô gái nhé!
Tình yêu, tôi không biết nó là gì cả. Tôi chỉ biết rằng nếm trải những cung bậc cảm xúc trong tình yêu sẽ làm cho con người ta trưởng thành hơn, dũng cảm hơn, cố gắng nhiều hơn.
Em chưa thực sự yêu, vì em cảm thấy sợ. Em sợ cái cảm giác bị bỏ rơi, sợ bị tổn thương nên em không dám đón nhận. Tôi biết, tôi hiểu mà, em không cần phủ nhận ngay đâu. Nếu em thích một người nào đó, em muốn nhận được sự quan tâm của họ.
Em vui vẻ vì có người đó ở bên thì tại sao em lại không dám đón nhận? Tại sao em luôn phủ nhận sự tồn tại của những yêu thương quanh mình? Tại sao em không dũng cảm đón nhận nó?
Em thử nghĩ mà xem, thời gian sẽ không chờ đợi ai hết, nếu em cứ để nó trôi đi như thế thì nó sẽ cuốn hết tất cả mọi thứ mà đáng ra em đang nắm trong bàn tay. Để rồi khi em nhận ra mình đã mất những gì thì sẽ không thể quay trở lại nữa. Đời người tuổi xuân có mấy? Được sinh ra và được sống đã là một đặc ân lớn vậy tại sao em lại không trân trọng lấy điều đó.
Tình yêu, tôi không biết nó là gì cả. Tôi chỉ biết rằng nếm trải những cung bậc cảm xúc trong tình yêu sẽ làm cho con người ta trưởng thành hơn, dũng cảm hơn, cố gắng nhiều hơn.
Quá khứ….Thay vì nhớ tới nó thì tại sao chúng ta không coi nó là một kỷ niệm, một kỷ niệm của thời thanh xuân, hãy chỉ coi nó là kỷ niệm thôi và khi nghĩ tới nó chỉ như một món quà nho nhỏ mà thượng đế ban nhầm.
Khi em đủ can đảm để bước về phía trước, em sẽ thấy cuộc sống này thật tốt khi em không còn vướng mắc trong quá khứ. Em sẽ lại thấy yêu đời, em sẽ lại là một cô bé hay cười đáng yêu, cá tính với tâm hồn thực sự vui vẻ chứ không phải là vỏ bọc em tạo ra lúc ban ngày, rồi đêm xuống thu mình vào một ngóc chỉ toàn là hoài niệm và nỗi đau.
Thấy không em? Khi em biết thứ tha, khi em biết cho đi mà không cần nhận lại thì em sẽ thoải mái hơn trong tư tưởng, hạnh phúc hơn trong cuộc sống, đặc biệt em sẽ là một cô gái ngập tràn sức sống.
Lời kết: Nắm bắt lấy khi có cơ hội, tôi sẽ chờ em ở đích đến cuối cùng trong cuộc đời. Hạnh phúc sẽ mỉm cười với chúng ta.