Cho đến thời điểm này, yêu anh là điều sai lầm lớn nhất của em
Nỗi đau chồng chất lên nỗi đau, rất nhiều nỗi đau tâm hồn đang cắn vào thể xác. Những nỗi đau ám ảnh làm con tim em trở nên nhễ nhãi máu… Những cơn đau dồn dập bóp lấy trái tim non yếu ấy… Và cắn xé thân hình bé nhỏ của em.
Để rồi giờ đây em sợ những tổn thương sẽ tiếp tục dày xéo lên trái tim mỏng manh này. Em sợ những giọt nước mắt sẽ làm em ngày càng trở nên yếu đuối. Em sợ nắm lấy bàn tay ấm áp của anh, rồi đến một lúc nào đó, người nắm chặt là em, còn anh thì đã buông tự bao giờ. Em sợ lắm bờ vai vững chãi đó, làm em tin tưởng dựa vào, rồi đến một ngày lại bỏ em và đi, để mặc em ngã sóng soài giữa hai bờ quên – nhớ. Nên có lẽ em không còn đủ can đảm để yêu nữa đâu anh à…
Dẫu biết thời gian sẽ chẳng bao giờ quay trở lại nhưng nếu được, em sẽ ước mình chưa từng yêu anh. Em không sợ đi một mình đến cuối đoạn đường,em chỉ sợ bị bỏ lại giữa cuộc hành trình anh biết không.
Em không hiểu, thực sự không hiểu em đứng ở vị trí nào trong cuộc đời anh??? Nếu là người con gái của anh, sao em không được phép có mặt trong tương lai của anh. Em không dám trách gì anh cả, chỉ tự trách mình đã quá khờ dại tin vào một tình cảm quá đỗi chênh vênh. Để rồi tim em, với tình yêu của em cứ ngày ngày lơ lửng, cứ cố níu lấy tay anh mà hình như không thể. Em chẳng thể thay đổi được gì khi mà chính anh đã muốn rời xa.
Yêu một người thật ra cần phải có nhiều can đảm, nhưng có lẽ, em không phải là tuýp người có nhiều can đảm đến vậy. Mình xa nhau từ đây anh nhé, trái tim em đã mệt mỏi lắm rồi.
Em biết, khi anh biết được rằng em lựa chọn sự ra đi, anh sẽ cảm thấy nhẹ lòng thật nhiều. Cuối cùng thì em cũng chịu từ bỏ, chịu buông tay để trả anh về vị trí mà vốn dĩ anh thuộc về nơi đó. Em đã làm anh mệt mỏi và làm chính em đau khổ.
Người ơi! Cớ sao anh cho em bao ước mơ, nhưng đến hôm nay anh đổi thay quên tình em. Em quá ngây thơ nên vội vàng yêu đắm say để giờ chua cay em biết yêu anh là sai.