Stt về nỗi cô đơn khi đã trở thành thói quen bạn sẽ mạnh mẽ hơn rất nhiều
Anh chẳng biết khi nào anh có thể trở lại cuộc sống bình thường, anh đã quen với cuộc sống có em bên cạnh. Anh chẳng còn nhớ nỗi những ngày tháng trước kia, khi cuộc sống của anh chưa có em. Trong đầu anh chỉ nghĩ về những ngày tháng có em...
Biết đến khi nào, mới có một ai đó đến để anh dựa vào bờ vai rộng và nghỉ ngơi. Khi mà 1 người đã quá quen với sự cô đơn, người ta sẽ học cách úp mặt vào tay và khóc thay vì tựa vào vai một ai đó...
Anh lại bắt đầu chuỗi ngày thích gì làm nấy, không ai nhắn tin, không phải trả lời ai, hay tâm sự để bớt cô đơn, chẳng có ai than trách khi thức khuya, tự đi mua thuốc khi đau ốm và chơi game cũng không ai phiền. Tưởng như vui vẻ lắm. Rồi đến ngày hôm nay, anh chợt nhận ra mình cô đơn đến thế!
Những dòng status suy tư - Khi cô đơn trở thành một thói quen...
Con trai à, đừng bao giờ mải chơi mà bỏ rơi người con gái bạn yêu nhé. Vì đến một ngày nào đó, khi đã quá quen với sự cô đơn thì cô ấy cũng chẳng còn cần đến bạn nữa đâu.
Bạn có hiểu được cảm giác của cô ấy không? Khi bạn đang vui vẻ ngoài kia thì cô ấy lại đang ngồi một góc gặm nhấm nỗi côđơn của mình. Cứ ngày qua ngày như vậy, cô ấy sẽ quen dần với cô đơn, sống trong sự đơn độc mà chẳng cần đến bạn nữa đâu.
Đừng để cô ấy phải chịu sự cô đơn nhiều, nếu không, bạn sẽ mất đi một người yêu bạn hơn cả chính bản thân mình. Rồi sau đó, hối tiếc cũng là quá muộn.
Cô đơn là khi ta đợi chờ một thứ gì đó mông lung, một cuộc tình không có bắt đầu và cũng chẳng có hồi kết. Một mối tình đơn phương vụng dại...hay một cuộc tình vốn dĩ đã không có bắt đầu nên chăng cũng không bao giờ kết thúc.
Cô đơn là khi khoảng cách giữa trái tim xa vời vợi, cố chạm khẽ cũng run run để rồi chỉ biết ngước nhìn từ xa, nhưng cũng có khi cô đơn là lúc khoảng cách không gian xa nghìn trùng để rồi ta yếu đuối trước cô đơn. Khi đêm ùa về lạnh lẽo, khi bình minh tỉnh giấc, thèm biết mấy một cái ôm vội vã.
Cô đơn, có ai mà muốn đâu chứ! Đôi khi làm bạn với cô đơn, ta lại quên mất ta cần được ai đó yêu thương cũng như cần một bờ vai để tựa vào những ngày chông chênh trong cuộc đời. Thôi thì... cùng lắm lại làm bạn cô đơn vì ta cũng đã quen với nó rồi.
Lúc bé, tưởng cô đơn ở đâu xa lắm, chỉ đến ở những chỗ không người, đến giờ mới hiểu, lúc bên nhau, sự ấm áp mới thật mong manh, mà nỗi cô đơn sao lại gần gũi thế.
Ta chào buổi sáng, ta chào buổi tối, có người ở lại vài phút, người vài tháng, người một năm, và có người là cả đời. Thực ra đối với tình yêu càng đơn thuần sẽ càng hạnh phúc. Nhưng mà điều đơn thuần tưởng chừng như rất dễ nhưng lại là rất khó nên mới có cái gọi là cô đơn. Phải không?
Ai đến ai đi tôi cũng chẳng còn quan trọng, quan trọng chỉ là tôi muốn bản thân mình bình yên, tôi đã quen dần với sự cô đơn và hình như nó chiếm lĩnh lấy bản thân tôi. Tôi sợ nơi chốn đông người, tôi sợ những con mắt mà người đời nhìn tôi, kẻ chỉ trỏ, kẻ soi mói, kẻ nói xấu, kẻ nịnh nọt, tôi sợ những bộ mặt giả dối.
Cô đơn đấy nhưng nó an lành đến lạ. Sáng tự xách xe đi làm,tối về rảnh rỗi thì cafe cùng chúng bạn, khuya về cứ thế lăn đùng ra giường mà ngủ kiểu gì cũng được. Mặc kệ đời,mặc kệ những thứ xa xỉ kia màngười đời cứ hay ví von nó là thứ không thể thiếu.
Ta quấn mình vào cô đơn như rơi vào đường mòn không lối thoát. Bởi bản chất mà, con người sinh ra vốn dĩ đã cô đơn.
Rốt cuộc nó là gì, mà ai cũng sợ?
Tôi từng nghĩ điều tồi tệ nhất là phải sống cô đơn cả đời, nhưng tôi đã nhầm. Điều tồi tệ nhất là phải sống cả đời với người khiến mình cảm thấy cô đơn.
Uống say vẫn an toàn về nhà, anh coi nó là siêu năng lực của anh, thực ra chỉ bởi vì anh biết anh chẳng có ai quan tâm chăm sóc cả. Thế giới vốn là như vậy, cô đơn khiến anh trở nên mạnh mẽ, biến anh trở thành một con người tốt hơn.
Không có tình yêu phụ nữ vẫn sống tốt đấy thôi. Đừng khiến phụ nữ cảm thấy cô đơn, vì một khi họ đã quen với cô đơn rồi anh sẽ rất khó kéo họ ra khỏi đó.
Vì cô đơn quá lâu nên khiến người ta thành như vậy. Sống với cô đơn quá lâu nên quên mất thế nào là yêu. Và vì đã quen với cô đơn nên thật khó để mở lòng yêu một người khác, khi trong lòng vẫn khao khát yêu thương.
Có lẽ tổn thương nhiều và cô đơn lâu quá nên em đã quen dần với việc không có anh bên cạnh nữa. Em đã không còn cảm giác đau lòng, hụt hẫng, không còn thấy cạnh lòng khi anh không nhớ đến em nữa..
Anh này, đừng để cô gái nào quen với sự cô đơn như em nữa nhé, nếu không anh sẽ mất cô ấy như anh đã mất em vậy...
Rồi những ngày mưa cũng qua đi, khi ta mang những nỗi buồn ra hong dưới nắng, mang những vết thương ra phơi hờ trong gió... Và rồi trong khoảnh khắc ấy, khi gió và nắng hong khô tất cả là lúc cảm giác cô đơn trở thành một thói quen- một thói quen mà đến tận sau này bạn sẽ nhận ra nó rất khó để từ bỏ bởi bạn sẽ ngộ ra sự cô đơn có thật nhiều ý nghĩa.
Cứ như thế nỗi cô đơn trở thành một thói quen nhưng nó lại không đáng sợ như chúng ta vẫn từng nghĩ bởi bạn sẽ nhận ra đó chỉ là một khoảnh khắc nào đó để chúng ta nghỉ ngơi và nhìn lại những chặng đường đã qua.
Khi đã quen với cô đơn sẽ là lúc không có bất kì sợ hãi nào có thể đe dọa chúng ta... Hãy tập làm quen với cảm giác ấy bởi rồi bạn sẽ cảm thấy mình mạnh mẽ hơn rất nhiều...
Lời kết: Khi đã quen với cô đơn rất khó để yêu thương và tin tưởng một ai khác vì khi đó bạn đã quá mạnh mẽ chẳng cần bờ vai nào để dựa dẫm cũng chẳng cần ai chở che, quan tâm. Nhưng con người ai cũng có lúc yếu đuối, cần ai đó đến bên cạnh và thay thế Cô đơn.