Những dòng status suy tư - Khi cô đơn trở thành một thói quen...
Có những tháng ngày, cô đơn là một thứ gì đó rất đáng sợ với ta. Nỗi sợ phải đi về một mình, sợ phải loanh quanh trong những ngày lễ lộc một mình, sợ phải đối mặt với mọi thử thách trong cuộc sống một cách lẻ loi, đơn độc và thậm chí sợ cả cái cảm giác phải đi ngủ vì mỗi sáng phải thức dậy trong cô đơn là điều gì đó rất đáng sợ, đáng sợ đến vô cùng...
Nhưng rồi những ngày mưa cũng qua đi, khi ta mang những nỗi buồn ra hong dưới nắng, mang những vết thương ra phơi hờ trong gió... Và rồi trong khoảnh khắc ấy, khi gió và nắng hong khô tất cả là lúc cảm giác cô đơn trở thành một thói quen- một thói quen mà đến tận sau này bạn sẽ nhận ra nó rất khó để từ bỏ bởi bạn sẽ ngộ ra sự cô đơn có thật nhiều ý nghĩa...
Sẽ không còn cảm giác dựa dẫm vào bất kỳ ai, những nỗi buồn ngày xưa cần có người tâm sự nay đã biết tự gói ghém bản thân vào một góc gọi là "ký ức"....
Khi cô đơn trở thành một thói quen...Sẽ không còn ngại ngùng khi mua một chiếc vé xem phim duy nhất cùng một túi bỏng ngô và chui vào rạp một mình...
Khi cô đơn trở thành một thói quen...Sẽ không còn phải lo lắng nghĩ suy phải đi đâu, về đâu vào những dịp lễ, cũng chẳng phải suy nghĩ mua quà gì vào ngày kỷ niệm...Sẽ không còn ràng buộc khi có thể tự do tìm hiểu bất kì một ai đó mà ta gặp gỡ... và sẽ không còn cảm giác chờ đợi những tin nhắn mỗi ngày...
Khi cô đơn trở thành một thói quen...Sẽ không còn cần một lời an ủi, chẳng cần vòng tay của một ai bởi bản thân đã học đựoc cách tự đứng lên và tự dỗ dành,...
Khi cô đơn trở thành một thói quen...Sẽ không còn cái cảm giác muốn yêu thương và mãi chạy theo cảm xúc vì lý trí sẽ được sử dụng để giải quyết vần đề triệt để hơn. Và khi ấy, những tổn thương dường như sẽ được giảm đến mức tối thiểu...
Và khi đã quen với cô đơn sẽ là lúc không có bất kì sợ hãi nào có thể đe dọa chúng ta... Hãy tập làm quen với cảm giác ấy bởi rồi bạn sẽ cảm thấy mình mạnh mẽ hơn rất nhiều...Có những đêm giật mình thức dậy, nhận ra những thứ cô đơn quằn quại đang bấu víu trái tim một cách tê liệt. Vội nghĩ đến những người ta có thể yêu, ta có thể quên. Vậy mà những ai cần quên thì không thể quên, những ai đáng cho ta yêu thì không thể yêu. Vòng cô đơn vì thế mà luẩn quẩn...
Cô đơn một thời gian dài khiến người ta sẽ quen dần với nó. Khi tình yêu chợt đến, người ta sẽ cảm giác ngột ngạt hoặc tìm cách chối từ vì đơn giản, người ta chưa học được cách chấp nhận nó. Nhưng bi kịch hơn trong chuỗi ngày cô đơn là chợt thích một ai đó. Thích rồi lại thôi, vì quen rồi. Thích rồi lại bị từ chối, vì quen rồi.
Cô đơn một thời gian dài giống như một chiếc xe máy “chôn chân” trong gác xép. Đem ra nổ máy xoành xoạch không lên được tiếng nào, phải nâng niu, chiều chuộng hắn thì hắn mới xuôi theo mà chạy. Nhưng chạy cũng õng a õng ẹo, hứng thì nhanh, hứng thì chậm, còn tụt hứng hắn nằm im luôn, nài nỉ, chửi bới cũng không chịu bò đầu dậy.
Một người cô đơn lâu sẽ rất khó để yêu thêm một ai đó. Không phải do họ không cần tình yêu, mà đơn giản, hạnh phúc là thứ gần như xa xỉ trong cuộc đời họ. Nhưng chẳng ai cô đơn cả đời, dù có nói gì đi nữa thì cũng sẽ tìm được một người hợp nhất để gắn bó, để ôm ấp nhau trước khi vào giấc ngủ.
Cô đơn thì quen đấy. Nhưng đừng vì cái mác cô đơn mà đóng băng trái tim của mình mãi mãi. Hãy để nó được nhói lên vì một ai đó, trong một khoảnh khắc nào đó, hãy để nó được có cơ hội đỏ ửng vì nhớ nhung, để nó được chạm vào bởi một người mà nó cần sống.
Cô đơn nhiều khi thành thói quen. Đi từ chỗ làm về một mạch, sực nhớ ra cũng đã có người yêu, phải quay đầu xe đến đón. Cô đơn quen trở thành hư, ngủ là nằm yên một giấc, không thèm nhắn tin hỏi thăm hay chúc ngủ ngon một câu cho đàng hoàng phải phép. Cô đơn cũng quen kì lạ, nắm tay ai đó dù thật chặt cũng thấy lỏng lẻo hờ hững đến bất thường.
Thôi thì đừng cô đơn mãi quá, thành quen, thành hư. Cứ yêu đi, cứ tan vỡ đi, rồi thì cũng hạnh phúc.
Lời kết: Cứ như thế nỗi cô đơn trở thành một thói quen nhưng nó lại không đáng sợ như chúng ta vẫn từng nghĩ bởi bạn sẽ nhận ra đó chỉ là một khoảnh khắc nào đó để chúng ta nghỉ ngơi và nhìn lại những chặng đường đã qua. Là lúc để ru mọi thứ ngủ yên trong quá khứ, là lúc để ta tập đứng lên và đối mặt với những nỗi buồn, là lúc ta tập làm quen với cái cảm giác mà bất kì người nào cũng phải nếm trải ít nhất một lần trong đời....