Stt tâm trạng viết về những nỗi cô đơn, trống vắng của tuổi trẻ
Đêm khuya là ánh sáng le lói hắt ra từ cánh cửa tủ lạnh, là tiếng bật nắp dứt khoát một lon bia, là giọng nói trầm thấp nơi cổ họng. Cô đơn không có dáng hình, nhưng lại là vô số hình ảnh vào ban ngày của bạn.
Lúc còn trẻ, ngay cả việc đa sầu đa cảm cũng nhuốm màu kinh thiên động địa. Lớn lên rồi, càng đau lại càng thản nhiên; càng khổ lại càng trầm mặc. Trưởng thành chính là mang tiếng khóc hóa thành sự âm thanh tĩnh lặng.
Viết cho những ngày thấy quá đỗi chông chênh
Đi lối nào cũng thấy mình đơn độc
Nhìn người ta cười mà rưng rưng òa khóc
Ước gì có người chia khó nhọc cùng ta.
Viết cho những ngày chỉ toàn thấy xót xa
Mở mắt ra là bầu trời xám xịt
Giá có thể nhắm mắt rồi ngủ tiếp
Suốt đời này cứ yên giấc vậy thôi.
Viết cho những ngày thấy quá đỗi chơi vơi
Muốn bỏ đi xa, muốn buông lơi cuộc sống
Thấy mình hao gầy chẳng còn tia hi vọng
Muốn chạy trốn đời đầy tham vọng, dối gian.
Viết cho những ngày lòng chất chứa lo toan
Biết đi về đâu cho nỗi buồn biến mất
Cuộc sống của mình sao khó khăn chật vật
Biết đến bao giờ đời mới hết chông chênh.
Một phần của trưởng thành là như thế đấy, bạn không ngừng nói lời tạm biệt với những điều thân quen, không ngừng chia xa những người thân thuộc, làm những việc trước nay chưa từng làm, yêu một người dù có thể sẽ chẳng đi đến đâu.
[ Đợi đi... vết thương nào rồi cũng lành - Lư Tư Hạo]
Có những ngày chẳng biết đi về đâu...Là những ngày thấy tim mình cô độc, bước chân nặng nề lang thang qua từng con phố nhỏ chẳng có một điểm dừng, mọi vật xung quanh vẫn như thường nhật chỉ khác là tâm trạng rối bời lại chẳng ai hay...
Có những nỗi buồn bởi lẽ không biết bắt nguồn từ đâu nên cũng chẳng biết khi nào mới kết thúc.
Chúng ta chẳng thể làm gì với chúng ngoài việc mỉm cười cho qua. Nhưng rồi cũng chẳng sao cả. Cuộc đời mà, ai mà chẳng có vài nỗi buồn...
Giới trẻ chúng ta ngày nay, có một thứ cảm giác mà tôi nghĩ là hầu như ai cũng từng cảm thấy: cô đơn. Và trong thời đại ngày càng tân tiến, sự cô đơn lại càng thấm vào người ta đậm nét hơn.
Có người lủi thủi đi về, tìm mãi không thấy một người bạn thân.
Có người quan hệ rộng, xã giao liên tục, nhưng cũng không có bạn thân vì ai cũng là bạn.
Có người nhạy cảm, sợ hãi một mối quan hệ mới chỉ vì ngại mình sẽ bị dối lừa…
Tất cả đều là dấu hiệu của cô đơn. Cô đơn không phải là một mình. Cô đơn là xung quanh bạn có rất nhiều người, nhưng bạn luôn cảm thấy chỉ có một mình…
Cô đơn nặng nề nhất, có lẽ là khi chính bạn biết rõ những khát vọng trong tim, lại cứ giả mù giả điếc.
"Tất cả những con người được gọi là mạnh mẽ đều chứa đựng sự cô độc." - Albert Camus
"Cô đơn là gì?"
"Chốn vắng, tự chuốc say, nghe khúc nhạc buồn."
"Cụ thể hơn được không?"
"Không chốn về, lênh đênh trôi, than thở gió thu."
"Cụ thể hơn nữa?"
"Không có được em."
Có những ngày muốn trốn đi thật xa
Bỏ qua hết những bộn bề công việc
Đến nơi nào không một ai quen biết
Ta là ta...sống thật với chính mình..!
Có những ngày sao chỉ muốn lặng thinh
Giấu mình vào nơi góc phòng tăm tối
Sợ ngoài kia cuộc sống đầy gian dối
Lối đi quen... nhưng vẫn ngại lạc đường..!
Có những ngày bất chợt lại thấy buồn
Dường như chán... không muốn làm gì nữa
Xách ba lô và bước chân ra cửa
Đi lang thang...chẳng định hướng nơi nào...!
Có những ngày lại muốn sống ồn ào
Cười thật to mặc ánh nhìn người khác
Cứ vô tư mà cất cao giọng hát
Bờ cát vàng...thỏa sức chạy tung tăng...!
Có những ngày cô độc dưới ánh trăng
Lòng khát khao có một ai bên cạnh
Buông bỏ đi đôi vai đầy gánh nặng
Để vô tư...như đứa trẻ hôm nào..!
Ai mà không quá một lần trải qua cảm giác cả thế giới dường như chỉ có mình là vô hình, chỉ có mình là kẻ không được ai chú ý đến, cô đơn mà cũng cô độc quá chừng.
Không ai sống trên đời này mà không trải qua những nỗi buồn.
Với tuổi trẻ, nỗi buồn càng là một điều tất yếu, khi người ta không còn nhìn cuộc đời bằng tâm hồn ngây thơ của trẻ nhỏ nhưng cũng chưa đủ trầm tĩnh đến bình thản trước mọi thứ như tuổi xế chiều.
Nhưng sau tất cả những buồn đau và hụt hẫng ấy, tuổi trẻ vẫn là tuổi đẹp nhất của đời người, cái tuổi mà người ta dám sống và dám yêu hết mình
{Đừng tháo xuống nụ cười - Khải Đơn}
"Tôi không muốn trưởng thành
Vì sau khi trưởng thành thế giới sẽ không còn truyện cổ tích
Tôi thà rằng mình cứ mãi ngốc nghếch
Tôi cũng không muốn trưởng thành
Bởi sau khi trưởng thành tôi sẽ mất đi anh ấy
Chàng hoàng tử tôi yêu sâu đậm, chàng hoàng tử yêu tôi sâu đậm
Sẽ trở nên khác xưa..."
"Nơi thành thị náo nhiệt này vốn không có chuyện cổ tích
Vẻ đẹp trong tim tôi ai đã hiểu được nó?
Cùng một thành phố, cùng sự thất tình cũng cùng một nỗi sợ
Bạn từng yêu ai chưa? Có từng tin vào tình yêu không?
Có thể cuối cùng đầy đường chỉ toàn sự đau thương
Và đâu đâu cũng đang bận rộn chuyện hợp tan
Còn tôi thì đang cố gắng quên đi sự cô đơn"
Tôi có cảm giác đã vứt bỏ tuổi trẻ của mình ở đâu đó rất lâu rồi. Mỗi phút thảnh thơi đều nhấn chìm mình trong hồ nghi, hi vọng, bất an và quên lãng… để nó trở thành sự trăn trở của một thứ trưởng thành méo mó.
Ai cũng mang mùi vị của đau khổ. Thiếu thốn đáng sợ nhất vẫn là vì cô đơn, chẳng có ai thấu hiểu tâm tư...
Càng trưởng thành càng cô đơn, càng khôn lớn càng bất an
Cũng phải nhìn thấy đôi cánh ước mơ bị bẻ gãy
Cũng phải thu hồi những lời đã tự hỏi ngày ấy
Đôi mắt hồn nhiên của bạn đâu mất rồi?
Càng trưởng thành càng cô đơn, càng khôn lớn bất an
Càng không thể không dang rộng chiếc dù bảo vệ bạn
Đột nhiên hiểu ra con đường thời gian chẳng hề bằng phẳng
Lẽ nào nói thay đổi là điều tất nhiên?
Thanh xuân của tôi là sự trầm lặng không lời diễn tả. Không sóng gió, không dữ dội, và cũng không tràn đầy nhiệt huyết, bồng bột như bạn cùng trang lứa. Nó là sự bình lặng đến nao lòng. Khi nhìn lại, thấy thật ra rất cô đơn, không có những kỉ nệm gọi là quá sâu đậm để nhớ trọn một đời, không có những tình bạn người ta vẫn gọi là tri kỉ...
Đó là điều đáng tiếc nhất trong tuổi thanh xuân của mỗi người.
“…Không biết bắt đầu từ khi nào, tôi tập cho mình thói quen chịu đựng. Mọi thứ. Ừ, mọi thứ. Những khổ đau buồn thương chẳng ai biết được. Tôi luôn khoe ra bộ mặt tươi cười hớn hở, và mọi thứ khác để tự mình ôm lấy, tự mình giải quyết. Cuộc đời của chính mình, nếu không tự giải quyết cho mình, thì ai, ai sẽ giải quyết giùm. Không một ai. Cuộc đời của họ – của mỗi người đều có vấn đề của riêng mình, đừng để họ phải lo lắng, bất an về mình.
Vì thế, khi buồn, tôi muốn một mình.
Một góc.
Không nói.
Đừng hỏi…”
Lời kết: Cuộc sống của ai mà chẳng phải có vài nỗi buồn, vài nỗi cô đơn. Bản thân nỗi cô đơn không đáng sợ, nó không giết chết ta được. Điều thực sự giết chúng ta chính là nỗi sợ cô độc. Hãy học cách chấp nhận và làm quen với sự cô độc như là một phần tất yếu của cuộc sống. Hãy bắc những cây cầu tới mọi người thay vì xây những bức tường giam hãm chính mình. Đó là câu trả lời tốt nhất cho nỗi cô đơn của bạn.