Stt buổi chiều buồn hoang hoải ta như lạc lõng giữa dòng người ồn ào tấp nập
Nắng ngả màu hoen ố, phai nhạt dần trong buổi chiều hoang.
Một vài giọt nắng úa ngang bướng bám mình trên những cành cây khô, ngu ngốc níu kéo một điều gì đó trong vô vọng, để rồi ít lâu sau, nắng tắt, nắng tàn...mang cả buổi chiều buồn hòa tan vào không khí.
Hà Nội về đêm đẹp lắm anh à, không khí nhộn nhịp, dòng người tấp nập qua lại. Thấp thoáng đâu đó em lại bắt gặp khoảnh khắc, một bàn tay lại tìm thấy một bàn tay, một bờ vai tìm thấy một bờ vai và mái tóc ấy lại rủ xuống đôi vai một ai đó...Người ta đi qua nhau để lại những ánh mắt, nụ cười nhưng chẳng có một ai dừng chân lại cùng em bước tiếp đoạn đường. Em cô đơn, lạc lõng giữa khoảng không bao la.
Trải qua bao thăng trầm, trải qua bao tổn thương và dù có một mình tiếp tục đi qua bao nhiêu chiều cô đơn trời đầy gió nổi, hãy cứ vững bước chân mà tiếp tục, chỉ cần kéo áo đủ kín, kéo mũ đủ cao, kéo lòng mình đủ để không lao đao và lạc lõng. Thế là đủ rồi!
Con người ta vẫn thay đổi thế đấy. Đã từng điềm tĩnh thờ ơ trước mọi thứ, rồi cũng từng điên loạn muốn phá tung cả thế giới để lấy đc công bằng cho bản thân. Rồi giờ đây thì lại lạc lõng vô phương hướng không hiểu ta muốn điều gì. Cũng giống như một vài việc. Dù nghĩ ntn cũng không thể tự mình giải quyết. Vốn dĩ nó không hề có lối ra.
Có những khi, lang thang trên đường, bỗng dưng chạy thật chậm, cảm thấy bình yên vô cùng, khi ngước lên gặp những cánh diều rực rỡ sắc màu thong thả chu du khám phá bầu trời, bình thản và nhẹ nhõm.
Tình dù có trải qua biết bao thương đau mà không đến được với nhau cũng chỉ là trái đắng…
Chính vì thế, có những chiều ta vẫn cứ lạc lõng giữa phố đông, lắng nghe âm thanh ồn ào của cuộc sống. Tâm – chỉ cần lắng đọng, mọi vui buồn rồi cũng sẽ trôi qua…
Bỗng một ngày ta thấy chông chênh tới lạ, dắt xe ra khỏi nhà, ta không biết mình muốn đi về đâu và nên đi nơi nào.
Có những ngày ta chợt muốn thoát khỏi nỗi chông chênh này! Đó là lúc ta đang nhìn lại mình, nhìn lại những thứ ta đã đánh mất và đến lúc ta phải tìm lại nó. Tự thấy mình nhỏ bé giữa dòng đời tấp nập!!!!!
Ngày ngày tháng tháng, dáng lưng cao lêu nghêu của anh trong buổi chiều mưa hôm ấy...dường như đã dần phai nhạt cùng bụi mờ của thời gian, thế nhưng nỗi đau ấy, vẫn còn ở đây, chân thật và vẹn nguyên.
Có những ngày buồn vui như thế, bản thân đi lạc, con người đi lạc, trái tim đi lạc và cảm xúc cũng chẳng đúng đường về.
Có những chiều gió nổi không tên, là lúc ta tình cờ dạo ngang qua một một con phố cũ, một cửa hàng hay quán xá nào đấy, rồi chợt nhận ra, ồ, góc nhỏ này sao mà thân quen đến thế, ngay cả cây ven đường cũng có chút kỳ lạ xuyến xao. Đó cũng là lúc ta nhận ra, hóa ra có những điều thân quen đã trở thành bản năng, ăn sâu vào trong tiềm thức, chỉ chực chờ trào ra khi ký ức ùa về.
Em thấy gì khi buổi chiều lạc lõng
Đôi vai gầy không cõng hết cô đơn…..
Đã có những buổi chiều như thế
trong lòng không còn một chút gì của mạnh mẽ
ngoài…cô đơn!
Chúng ta ngồi như thế mà trong lòng trống rỗng những nỗi buồn
những yêu thương, giận hờn cũng không còn chỗ cất giữ
cảm giác như mình đã sống quá đủ
ước mơ của cả cuộc đời giờ gói gọn trong một cơn thèm ngủ
để mà quên…
CHÊNH VÊNH
Là những buổi chiều chẳng biết phải về đâu
Đôi chân lạc bước bởi mảnh hồn lạc mất
Gió trở cựa mình mang nắng hồng đem cất
Em gỡ chênh vênh lại thêm rối tơ lòng.
Đã có những buổi chiều như thế
chúng ta ngồi và nhìn xuống lòng bàn tay
những đường kẻ đã dẫn dắt mình đi theo một số mệnh
những hoài nghi mình có thể sống cuộc đời mình hay chỉ được quyền tiếp nhận
những phân vân mình có được là mình nếu chỉ toàn là chân thật
mình sẽ ra sao?
Đôi khi ta nhận ra, có những chiều ta vẫn cứ lạc lõng giữa phố đông, giữa dòng người dù có xô bồ đến khó thở, giữa những vòng tay ấm như chưa bao giờ muốn mở, để một phút lơ là rồi vụt tắt trôi qua…
Có những buổi chiều không nắng tắt
Trôi vào đêm lay lắt giấc ngủ mơ
Chẳng phải vì trời đang mưa
Nên tình giấc thấy lòng bỗng nhớ
Có những buổi chiều hồn như pho tượng cổ
Buồn đóng rêu tím cả trăm năm
Ký ức mùa xưa chôn đến tận cùng
Chỉ còn tiếng chuông lan vỡ trong chiều gió
Một buổi chiều;
Không buồn, cũng chẳng vui…
Không xáo động, cũng chẳng là êm ả.
Không trống rỗng , nhạt nhoà;
nhưng cũng chẳng có nhiều điều đáng nhớ.
Có những lúc chỉ muốn lang thang trên những có phố xa lạ, để ngắm nhìn dòng người, dòng đời vội vã chen chúc nhau. Muôn xa lánh cái xã hội ồn ào, nhưng lại muốn ngắm nhìn cái đẹp mỗi khi thành phố lên đèn và ngắm nhìn bầu trời hoàng hôn tím rũ xuống, đẹp là thế đơn giản một mình tìm đến sự bình yên thanh thảng của cuộc sống.
Chỉ là đôi khi giữa dòng người tấp nập em cũng cảm thấy mình lạc lõng đến nhường nào!
Chiều nay, lặng lẽ bước giữa dòng người xa lạ, nghe những giai điệu nhẹ nhàng, da diết ấy, lòng lại càng thấm thía hơn cảm giác trống vắng, cô đơn. Có nhiều lúc dừng chân, nhìn lại con đường dài mình đã đi qua, chợt nhận ra mình không có ai để nhớ thương.
Chiều cuối tuần.
Bỗng dưng; em lại thèm lang thang đến lạ…
Ừ, đã bao lâu rồi nhỉ?
Em bỏ mất thói quen;
Lang thang khắp những con đường nhỏ…
Không tên và có tên;
(Chẳng để làm gì)…
Chỉ để được lang thang….
Có những buổi chiều tôi hân hoan khi nhìn một cánh chim tội nghiệp tìm thấy bầy; cũng có những buổi chiều tôi mỉm cười ấm áp khi thấy một cánh chim kịp xà vào tổ. Nhưng hôm nay, một buổi chiều trong những buổi chiều, vẫn con đường ấy, vẫn khoảng trời ấy, sao lòng tôi lại trào lên một nỗi buồn miên man khó tả.
Lời kết: Đơn giản là một buổi chiều nào đó, em nhẹ nhàng khoác cho mình chiếc áo phông, quần jean thật thoải mái, tô cho mình chút son môi, thả tự do cho mái tóc dài bay trong gió. Em xách balo lên, và đi. Cũng không phải ở đâu đó xa xôi mà chính là giữa thành phố này, nơi cái ỗn ã này, nơi em sống.