Stt Nắng tháng 4 Những tia nắng đầu mùa trong veo, tinh khôi
Nắng tháng 4. Không phải là cái nắng gay gắt của mùa hè oi ả, cũng không phải cái hanh hao đến gai người của những tháng sót lại cuối mùa hạ. Nắng tháng 4. Tươi mới, thanh khiết, dịu ngọt như nụ cười của thiếu nữ độ xuân thì, như nắng của Trịnh: “Nắng có hồng bằng đôi môi em…” “Màu nắng hay là màu mắt em…”
Nắng tháng tư là nắng đầu mùa hạ, vừa lạ vừa quen, vừa cũ vừa mới. Có gì vừa nồng nàn lại vừa đắm đuối.
Những ngày cuối tháng ba, cây bàng trước nhà đã xanh thẳm một màu lá, tán bàng rộng đủ che mát một khoảng sân, một vài quả non rụng xuống đất sau cơn gió mạnh những ngày đầu hạ. Gọi tháng tư về mong manh theo một trận mưa rào cho đất trời bớt hanh khô bởi bao ngày nắng nóng đến cháy da người. Chợt nhớ quê da diết.
Tháng 4…Cái khoảnh khắc giao mùa vừa mới qua rạo rực đâm chồi nảy lộc của mùa xuân có chút gì đó còn ẩm ướt, bỗng tràn trề tung mở háo hức của một “mùa hạ chín khi trời còn xanh vỏ” để đến với “vòm trời ngọt lắm rồi - nắng vẫn rót mật ong”.
Tháng tư, rạo rực bằng những tia nắng mà tôi hay gọi bằng cái tên tia nắng vội vàng - những tia nắng vươn mình đầy sức sống; nó như muốn lan tỏa làn nhiệt nồng nàn, ôm chầm lấy trưa sớm, níu chân cả buổi tan tầm.
Nắng tháng tư. Nước giếng bao giờ cũng mát lạnh, tắm mát lũ trẻ những ngày oi nồng nên chúng khoái chí lắm, đợi mẹ cầm roi mới chạy tồng ngồng không quần không áo một mạch về nhà, mẹ chỉ sợ các con tắm lâu mà nhiễm nước đổ bệnh.
Nắng tháng tư có một loài hoa như một tín hiệu trỏ lối sang mùa hạ - đó là hoa loa kèn xuống phố. Hoa loa kèn màu trắng thoảng chút hương đồng nội nhưng lại là cái màu trắng dung dị pha chút kiêu sa, vừa khiêm nhường mỏng manh lại giấu mình trong lộng lẫy.
Nắng tháng tư. Nó hối hả hơn bất kì lúc nào, như một con người hăng say nhịp sống, đang tràn đầy sức trẻ; như những con thú mùa động dục đang say sưa, hối hả, thể hiện vẻ đẹp mãnh liệt bản thân mình để tìm kiếm bạn tình.
Nắng tháng tư. Loài hoa như một cổ tích về chuyện tình cảm động của một cô gái thủy chung với tình yêu đợi chờ đến ngày tàn úa trong hy vọng để rồi vô vọng. Cái loài hoa chỉ nở một lần, một thời vụ trong năm và cũng chỉ dài trong một tháng. Cái đơn phương lựa chọn một này vừa khoảnh khắc vừa mãi mãi…
Nắng tháng tư. Hoa loa kèn nở bung như nhưng chiếc kèn đồng trong dàn hợp xướng của mùa hạ lắm sắc màu và âm thanh náo nức. Tháng tư, hoa loa kèn gợi cho ta nhớ về những khúc ca khải hoàn chiến thắng của ngày 30 tháng 4 hào hùng lịch sử.
Nắng tháng tư, trao cho bản thân một đặc quyền mới đó là nắm giữ cả hai vị nắng: sắc nắng vàng nhạt của mùa xuân dịu nhẹ, sắc nắng nồng nàn của mùa hạ chói chang. Nó như một con người hoài niệm, muốn tìm kiếm thứ gì đó mới mẻ, nhưng vẫn muốn giữ một cái gì đó thô sơ, cổ kính.
Những chiếc hoa loa kèn như dàn kèn trong đội quân nhạc cử hành khúc ca Như có Bác Hồ trong ngày vui đại thắng. Ngày thường, Bác Hồ rất thích màu hoa huệ trắng trong, tinh khiết.
Nắng tháng tư, như một điều báo trước một cuộc chia tay vội thôi, của tà áo trắng bay phất phới trên những chiếc xe đạp trên làn đường sấu vàng Hà Nội. Tiếng rộn cười, câu chuyện trò nhỏ vẫn theo từng nhịp đạp khẽ, bao giờ cũng mở đầu bằng một nụ cười trong nắng hạ, như một thứ gì dịu dàng bên mái tóc dài lả lướt hay được ví von như làn mây nhẹ trên bầu trời buổi tan tầm.
Tháng tư là tháng có nhiều ký ức - Có ký ức của một đời người và ký ức của một dân tộc, của một cá thể với một cộng đồng, của một cộng đồng với cả lịch sử nhân loại. Hình như những cái mốc thời gian đáng nhớ trên hành trình lịch sử bao giờ cũng mang một ý nghĩa trường tồn vĩnh viễn
Nắng tháng tư là nắng có nhiều kỷ niệm với bao lứa tuổi học trò khi sân trường tán phượng xòe ô chuẩn bị nở bung những chùm phượng đỏ và tiếng ve mùa hạ làm tổ trong lòng đất thanh lọc bao âm thanh chất chứa để sắp sửa ngân vang. Nắng tháng tư là nắng của sinh thành ra hoa, kết trái.
Lời kết: Nắng tháng tư .Là nắng ngọt - ngọt từ lòng người tỏa “nắng mật ong”, ngọt từ lòng đất chứa căng nhựa cây cội rễ, ngọt cả ngọn gió đồng nội hiếm hoi.