Stt buồn cô đơn trong cuộc sống khiến ai cũng phải xót xa
Có những nỗi buồn không biết kể cùng ai
Đành giữ trong lòng chờ thời gian vùi lấp
Cuộc sống ngoài kia mỗi ngày đều tấp nập
Người cười thật nhiều… chưa hẳn đã là vui..!
Có một vài tình cảm bị ngủ vùi
Có những góc khuất trong tim sợ người ta nhìn thấy
Dù sống hồn nhiên lấy nụ cười che đậy
Nhưng đêm về… bất chợt lại cô đơn..!
Người ta, đến bao giờ thôi sống vì một kẻ vô giá trị trong cuộc đời mình.
Đến bao giờ mới hiểu, nỗi buồn tình yêu là điều tất lẽ dĩ ngẫu. Và…thôi hoa mĩ nó lên? Đến bao giờ thôi mê mải trong đó?
Có một điều tôi học được từ rất lâu trước đây, nhờ một người bạn tuyệt vời, rằng: Khi buồn, hãy ôm lấy nỗi buồn của riêng mình. Đừng để nỗi buồn của mình làm kẻ khác phiền muộn. Đó là một loại tội lỗi.
Khi đột nhiên cảm xúc của mình chùng xuống, và cảm thấy một cái gì đấy đang bóp nghẹn trong chính lồng ngực mình, mình thường không biết phải giãi bày cùng ai, chỉ biết trốn đi một nơi nào đấy, tối tăm, trống rỗng, xa lạ, cho đến khi cảm thấy ổn hơn, hoặc nghĩ rằng đã ổn hơn.
Thực sự nếu anh không phải là nỗi buồn đẹp nhất của em thì hay quá, nếu thế em có thể thoải mái nhớ nhung mà chẳng sợ đau lòng…”
Tôi luôn động viên chính mình “Ừ! Sẽ ổn thôi” Chỉ cần cố thêm chút nữa. Rồi quãng thời gian tồi tệ này sẽ kết thúc thôi.
Nhưng điều tồi tệ hết lần này lần khác kéo đến, đến mức tôi muốn vứt bỏ đi tất cả sự cố gắng bấy lâu.
“Ai cũng đều có những nỗi buồn, nhưng chẳng có nỗi buồn nào giống nhau. Cùng một nguyên nhân nhưng lại có nhiều kiểu buồn.
Nên hơn hết, đừng bao giờ nghĩ rằng mình hiểu nỗi buồn của người ta như thế nào
Vì cái cảm xúc của mình, thực chất chẳng thể diễn đạt được bằng lời. Và rồi mình cứ vậy, vùng vẫy trong mớ hỗn độn mà bản thân tự tạo ra, sẽ chẳng có ai hiểu, chẳng có ai có thể đến, ôm mình và bảo rằng sẽ ổn thôi cả. Chỉ có mình, và nỗi buồn của mình.
Và rồi sau này chỉ có thể nhớ lại rằng lúc đấy mình đã buồn, rất buồn, như một cái hụt chân, chới với, hốt hoảng, rồi giật mình tỉnh dậy vậy. Rồi tự bảo rằng mình sẽ ổn thôi. Mọi chuyện cứ xảy ra như vậy, từ ngày này qua tháng nọ. Cứ luôn tự nhủ như vậy. Sẽ ổn thôi…
Có lẽ mình có một chút gì đấy của chứng trầm cảm, hoặc chỉ là mình vốn dĩ không biết cách để diễn tả cảm xúc của bản thân. Mà thực ra mình cũng không cần lắm một ai đó có thể hiểu được nỗi buồn của mình, mình chỉ muốn được dỗ dành như một đứa trẻ. Và khi mình bảo mình cần một ai đấy, làm ơn đến bên mình. Chỉ cần ở bên mình thôi cũng được. Không cần làm gì hay nói gì cả. Chỉ cần ngồi bên, im lặng. Vậy cũng đủ rồi.
Có lẽ nỗi buồn của mình vẫn ở đấy, và ngày càng đầy thêm, chực chờ một ngày nào đó lại kéo đến. Mình vẫn có thể xoay xở được thôi, như mọi khi. Chỉ là nếu có một người nào đó sẵn sàng chìa tay ra kéo mình về, sẽ tốt hơn rất nhiều.
Cứ ngày nối ngày như thế, những nỗi buồn mà họ chẳng thể thoát ra được. Họ vùng vẫy, họ chống cự, rồi họ bất lực trước nó, nó vẫn khóa chặt lấy họ.
Ai cũng muốn tìm cho ra câu hỏi, làm gì để xóa tan nỗi buồn đây? Nhưng mà cứ buồn, cứ tẻ nhạt đấy, nó nào có chịu buông tha đâu.
Những lúc như thế này, nỗi buồn là một câu chuyện không có ngôn ngữ nào để miêu tả. Thêm nữa, nếu nó đi với cô đơn thì cuộc đời sẽ chỉ thấy một bầu trời đen tối.
Hóa ra nỗi buồn vẫn được cất rất kĩ ở đâu đó, và thi thoảng chúng ta lại bắt gặp nó qua ánh mắt họ nhìn , qua nụ cười gượng gạo, qua một lần thấy họ bần thần khi ngang qua một con đường nhỏ có bóng dáng người xưa, hay thi thoảng thấy họ lơ đãng vì một bản nhạc không đầu, không cuối.
Hóa ra tất cả những người như họ đều cần được ôm ấp, vỗ về, sẻ chia. Tất cả những người như họ đều có lúc chỉ biết ngồi loay hoay với những mảnh vỡ của riêng mình , chờ một ai đó đến nắm chặt tay , ngồi cạnh bên để họ có thể dựa vào và cảm thấy thật sự bình yên…
Tôi hay nói với Dương rằng, nơi tôi đang sống là thành phố của những nỗi buồn. Người ta dành hẳn cả ngày để tìm lấy một nơi chốn nào đó để đi, nhưng rốt cuộc họ chẳng tìm thấy nơi nào để có thể vùi mình vào đó cả. Thậm chí nếu tôi có chết đâu đó trong căn phòng của mình thì chắc cũng chẳng ai biết.
Lời kết: Lúc đó tôi chợt hiểu nỗi buồn không phải là khách. Nỗi buồn là chính chúng ta. Một khi nỗi buồn đã biến thành sự sống thì sẽ không bao giờ rời đi nữa, cho đến khi chúng ta chết. Chúng ta phải xem nó là người nhà…