Những Status hay Hà Nội những ngày trở đông ta chênh vênh giữa đôi bờ nỗi nhớ...
Hà Nội, Cùng đi qua bao thăng trầm trong cuộc sống, vui có buồn có. Ta biết ta vẫn còn nguyên vẹn những thứ thuộc về người, về những phút giây người bước qua cuộc đời ta và gieo vào đấy không ít buồn, ít thương. Nỗi nhớ người ta giấu nơi vùng trời của những ngày xưa ấy, những con đường quen thuộc, những hàng cây ven đường, không gian tĩnh lặng , những cảm xúc một thời từng làm trái tim ta xao xuyến, rồi đạp nát nó tan tành.
Hà Nội, những đêm đông hơi lạnh. Cũng đã rất lâu rồi, rất rất lâu rồi tôi không viết về một Hà Nội đầy nắng, đầy gió, đầy những hơi thở: cổ kính, bình dị. Tôi bon chen giữa cuộc sống bộn bề, lo việc học, việc làm thêm, và vô số những việc nhỏ nhặt giữa Hà Nội đông người.
Hà Nội những ngày trở đông, cơn gió đìu hiu không khác nào lời ru dìu dặt nỗi nhớ, đêm đen và những kỷ niệm, yên bình. Những hàng cây và góc phố, một hình ảnh của người- ta gọi là người tình và gió là ta.
Cũng đã từng đau, dằn vặt trái tim trong quá khứ về mình và người. Có lẽ ta ngờ nghệch, có lẽ ta ngốc nghếch. Nhưng ta trân trọng và thầm cảm ơn sự xuất hiện của người- đã đi ngang đời ta. Người cho ta biết thế nào là yêu, là được yêu, là cho đi và không cần nhận lại,... Rồi người để ta đau và vượt qua nỗi đau như một kỳ tích, để ta biết yêu thêm những gì của hiện tại, chân thành.
Ta đã từng gói ghém bản thân giữa Hà Nội đông người, trốn vào một hàng cây nghe gió chơi trò đuổi bắt, vờ như quên tất cả nhưng lại nhớ hết, vờ thôi không yêu nhưng lại thương rất nhiều. Ta quấn mình trong bàn tay lạnh lẽo, không dám siết mạnh, không dám thở dài. Ta sợ hình ảnh người ta biến giữa hư không.
Có khi thi thoảng, bắt gặp một cơn gió khẽ thoáng qua, ta bỗng lại nhớ nhung cồn cào, bàn tay lớn ấy khẽ bao bọc tay ta, khiến ta trào nước mắt. Nối nhớ, có khi nhẹ nhàng, mông lung kỳ ảo không nắm bắt. Có khi lại thổn thức nhẹ xoáy bên trong những kỷ niệm ngủ quên hàng dài. Đêm, vạn vật chìm trong bóng tối, ta hòa mình làm một con đom đóm nhỏ,du đãng trong đêm tìm kiếm, rồi để gió đưa xa, nghe gió tạt vào , thổi tan cái khoảnh khắc cô đơn đến não lòng.
Thời gian trôi qua, có những người bước ngang đời ta, cũng có những người vào đời ta rồi lẳng lặng ra đi, để lại một vài dấu chấm trong miền ký ức, để cho ta khi đêm nhớ về. Ta lại trải mình với cơn gió chơi vơi.Ai chẳng muốn một tình yêu nguyên lành, nhưng có giấc mơ nào là viên mãn, chỉ thế thôi…Hà Nội, chỉ còn những mùa nhớ...
Những cơn mưa tháng 11, dễ chạm vào nơi sâu kín mong manh nhất của tâm hồn.Thế nên thỉnh thoảng, hoặc nhiều hơn những cái thỉnh thoảng ta bắt gặp những dòng status rất chênh vênh… Nghe “ Những mùa đông yêu dấu”. Không thấy anh trong những câu ca. Lục tung lên tìm kiếm. À, hóa ra Hà Nội chẳng còn anh nữa rồi. Vậy anh đã ở đâu trong những ngày ướt át mưa, hanh hao nắng này. Có nhớ Hà Nội của anh, nhớ cô gái của anh không?
Những ngày chớm đông, phố dường như cũng sắt se lòng. Những đám lá thì vẫn hát bản tình ca cùng gió, những bước chân vẫn đi nhẹ qua ngõ, thoáng đâu đó những đôi mắt đang ngước nhìn những chiếc lá thu rơi. Cây cầu cũ vẫn nằm gối đầu qua những mốc thời gian cũng những chuyến xe chở mùa đi ngang phố, thấy cuộc sống tự nhiên êm đềm và chậm lại.
Khi hàng cây ngân hạnh hai bên đường đã rực rỡ, gió rì rào thổi, tiếng ai đó khẽ nhắc sớm mai thu sắp tàn, đông sẽ tới, đừng đụng vào cây mùa lá rụng. Ai đó vẫn lang thang trên con đường tình, về phía xa, mê mải… sẽ còn lang thang trong mùa đông, qua mùa xuân, kệ mùa hạ, luyến tiếc mùa thu, và sẽ không ngày dừng lại…
Bỗng thấy Hà Nội ngày trở gió mang đến chút gì đó hanh hao không phải của nắng cũng không phải của gió mà là của lòng người, của những vụng dại mới yêu…
Khẽ nhấp ngụm café, vị đắng len lỏi vào từng giác quan. Bất giác tiếng chuông gió leng keng, chạm vào nhau khi cơn gió từ đâu ùa về. Thành phố những ngày chuyển mùa cứ dùng dằng, đủng đỉnh chẳng thể nắm bắt được. Con phố tan tầm ngày chủ nhật buồn lặng lẽ khép mình co ro một góc, gió lạnh ùa về siết chặt nỗi nhớ…
Hà Nội gọi gió về, gọi yêu thương vọng lại theo tiếng lá rơi xạc xào và gọi chùm hoa sữa gương mình nở muộn. Hà Nội ngày trở gió, ai đó có lạnh không?
Gió về. Gió ru ngủ từng mái phố chằng chịt những dây hoa leo buông thõng xuống mặt đường, một chút gì đó gợi nhớ gợi quên luộm thuộm trong trái tim thèm yêu của ai đó… Bất giác một chiếc lá rơi nghiêng theo chiều ngược gió, đậu lại trên mặt nước đầu ngày tĩnh lặng. Hà Nội thật động giữa vô vàn cái tĩnh nhưng xô bồ…Thật nghịch lý nhưng là cái nghịch lý ngọt ngào và êm đềm của Hà Nội.
Lời kết: Bỗng thấy Hà Nội ngày trở gió gọi chút kỉ niệm của quá khứ ùa về vẫy vùng một lát rồi để nó con tim ngủ yên với lựa chọn mới. Gọi nỗi nhớ chênh vênh đổ ào qua từng noron thần kinh và trôi tuột đi thật nhanh nhé. Ngày nhẹ nhàng, mùa miên man có gì ta cứ phải loay hoay với những điều xưa cũ…