Những dòng status chênh vênh... chớm đông lặng lẽ
Sớm thức dậy thấy lành lạnh lòng bàn chân, se se chút gió thổi qua khe cửa gỗ, tự cười mà nói với mình rằng: chớm đông rồi!
Đêm trở gió hình như mùa đang đợi
Len lén thu thổi nhẹ giấu mùa đông
Mùa trở mình cơn gió lại đi rông
Chiếc lá nhỏ rùng mình hơi trăn trở.
Có những điều chỉ có mùa đông mới hiểu. Em gửi lại Hà Nội chút trong veo của tình đầu, gửi mùa đông cất giữ những hoài niệm về anh.
Đông cứ thế cứ thẫn thờ ngơ ngác
Gió gọi mùa mây chùng thấp chiều loang
Một chút heo may sót lại níu thu vàng
Thu trở gót lá ngập ngừng rơi xuống.
Những cơn gió heo may lành lạnh pha chút hanh hao báo hiệu Đông về và chỉ ai tinh ý lắm, nhạy cảm lắm mới biết được Thu đã đi qua.
Đông chuyển mình gió đổi chiều luống cuống
Rối đêm dài cho nỗi nhớ đi hoang
Cuộn vào đêm một chút gió thu vàng
Cho đông tới nhẹ nhàng thay áo mới.
Hà Nội chớm đông, gánh hàng rong nhiều hơn mùa trước, những nào ngô khoai nghi ngút khói trên các chuyến xe hàng. Lòng ấm lại mỗi lần dừng chân mua cho mình một ngô nướng nóng hổi, nghe dăm ba câu chuyện từ người bán ngô, nhẩn nha ngắm phố độ này rộn ràng hơn mùa trước.
Hà Nội chớm đông, lá bàng không đỏ mà tình người thắm hơn. Yêu thương đổ về qua từng cái nắm tay. Cô gái nhà bên vội đan cho chàng trai chiếc khăn len màu rêu đậm, vội đan cho mình thứ tình yêu thầm lặng mà tha thiết. Có cái ôm, có cái thì thầm với nhau "Anh ơi, lạnh rồi đấy". Ra là chớm đông, cũng lạnh lẽo giữa ồn ào Hà Nội, cũng ấm áp đôi phần với những điều nhỏ bé bình yên.
Hà Nội chớm đông, vẫn là Hà Nội. Cảm xúc trôi về một miền ký ức nào đấy, về một người nào đấy. Nhớ Hà Nội mùa đông năm xưa, nhớ nắm hạt dẻ nóng mua vội bên đường, nhớ bờ hồ một đêm không ngủ, và nhớ cả tình yêu đã vỡ từ bao giờ .
Mùa này có nắng, vẫn gọi là mùa đông.
Trong tiềm thức tuổi thơ tôi những ngày lập Đông là khi khoảng trời trong xanh bỗng nhuốm một màu mây xám bạc, cơn gió heo may hun hút kéo theo mưa phùn lất phất nhưng cũng đủ làm ai đó phải so vai vì lạnh và cả cái phố huyện nghèo cũng run run trong cơn gió đầu mùa...
Đầu Đông cũng là buổi giáp hạt, vụ mùa chưa đến vì vậy vật phẩm bán được chỉ lo tập trung đong gạo, cái loại gạo tồn kho lâu ngày bốc mùi ẩm mốc nhưng có lúc còn không có mà đong, cô mậu dịch viên của cửa hàng lương thực như biết sắp đến ngày lụi tàn của thời bao cấp nên suốt ngày cau cau có có...
Gió mùa hun hút thổi, biển động nên phiên chợ nghèo cũng tiêu điều với vài mớ rau vụ Đông, thau mắm thính lâu ngày.
Có lẽ tất cả chỉ còn lại trong ký ức về một thời quá vãng chưa xa. Mưa phùn mỗi lúc một nặng hạt, gió bắt đầu rít ù ù, hình như năm nay mùa Đông đến sớm...
Thế là mùa thu cũng tiếc nuối đi qua khi những chiếc lá thôi rơi xuống mặt đường. Mặt trời bắt đầu lên muộn, vài tia nắng yếu ớt vắt lửng lơ nơi bậu cửa. Mùa đông len lỏi trở về trong cơn gió chuyển mùa hanh hao.
Bất giác, em nghe cái trở mình khe khẽ của đất trời. Trời ủ mây nên xám xịt, ủ rủ như ngày nắng tắt. Trên những tàng cây lá thôi xào xạc, rụng vàng héo úa. Những trái bàng già rơi lộp độp khi cơn gió khẽ đưa mình lướt qua.
Mẹ bắt đầu soạn sửa chăn ấm, chuẩn bị cho ngày đông giá. Lại đoán già đoán non, không biết năm nay đông có lạnh hơn năm ngoái. Mấy cô em gái rủ nhau dạo phố, mái tóc dài thả nhẹ, yêu kiều hờ hững bờ vai.
Lời kết: Những ngày chớm đông, thấy lòng mình bỗng dưng se sắt, nhớ những con đường một thời lá rụng vàng, đợi đông về xao xác. Nhớ người bạn già đã một thời gắn bó, nhớ những ngày cuối tuần vui vẻ, nghe gió rít qua từng ô cửa sổ trong đêm tĩnh lặng.