Stt tâm trạng viết cho tuổi thanh xuân trong trẻo không thể nào quên
Tôi rất nhớ chúng ta của năm đó, hối hả chạy đến lớp khi nghe tiếng chuông báo, ngủ gà gật trong lớp vì bài giảng nhàm chán, hò hét ầm ĩ khi được nghỉ đột xuất, hay phải thức ôn thi đến sáng chỉ bởi trước đó không học bài…
Những năm mà tôi và bạn đều chẳng có gì, chỉ có thời gian là vừa dài vừa rộng…
Cho đến sau này tôi mới nhận ra, khoảng thời gian tốt nhất là khi chúng ta còn được mặc áo đồng phục, là mỗi ngày chúng ta đều có thể nhìn thấy nhau, cùng trong một lớp học, cùng dưới một mái trường.
(Yusakumi Kudo)
Thanh xuân chính là khoảng thời gian đáng nhớ nhất, vừa đẹp đẽ vừa đơn thuần, bạn bè luôn ở bên cạnh, còn người thầm thương mến luôn ở ngay trước mắt…
(Tửu Tửu)
Tớ ước gì bây giờ được ngủ một giấc, mở mắt ra thấy mình vẫn ở lớp học cấp ba ngày ấy.
Thấy mình vẫn nằm dài trên chiếc bàn gỗ ép bóng loáng, trước mặt có quyển sách ngữ văn mở đến trang nào cũng không biết.
Vẫn nghe tiếng quạt trần kêu đều đều, lúc rảnh rỗi trong giờ học vẫn hay ngửa cổ lên thử tính xác suất xem cái quạt đó có rơi xuống không, mà có rơi thì có thiệt hại tính mạng hay chấn thương thân thể hay không, tính xong rồi quay ra nhìn nhau cười ha hả.
Nhìn xung quanh vẫn là các bạn, vẫn là chỗ ngồi đó, mọi người đều 17 tuổi. Vẫn thấy cậu bạn bàn đầu trong giờ lén lút vẽ bậy lên bàn, vẫn thấy đứa bạn nhân lúc cô giáo viết bảng cho vội miếng bánh mì vào miệng, vẫn thấy cậu bạn bàn cuối ngủ gật trong tiết, vẫn thấy các bạn đùa nghịch vui vẻ hay lúc thi gian nan…
Ngoảnh đi ngoảnh lại các bạn vẫn luôn ở đây, đầy đủ không thiếu một ai, thanh xuân vẫn còn ở đó. Tớ buồn, tớ vui vẫn luôn có các cậu, chúng ta đều có nhau.
Hồn nhiên của tớ, vội vã chạy qua ba năm trung học.
Hóa ra thanh xuân là nuối tiếc.
Có một góc thân quen
Lớp học, nhà xe và khoảng trời nhỏ bé
Cậu, tớ và thanh xuân lướt qua thật nhẹ
Cơn mưa năm ấy, chúng ta năm này
Gió thoảng, mây bay…
(Yusakumi Kudo)
Năm tháng đó, tớ thích cậu là thật, còn việc cậu có đáp lại hay không, không còn quan trọng nữa. Vì vốn dĩ, thanh xuân là để bỏ lỡ.
Tuổi 17, 18 đó cái gì cũng có. Chỉ là không đủ dũng khí để nói thích một người.
(Blue)
Bạn có từng nghĩ đến hay chưa, bỗng nhiên có một ngày thức dậy, phát hiện mình đang ngủ gật ở trong lớp, tất cả những chuyện đã từng trải qua ở hiện tại thật ra chỉ là một giấc mơ thôi, ánh nắng chiếu trên khuôn mặt đang nhăn nhó của bạn, bạn nói với đứa bạn cùng bàn rằng mình đã mơ một giấc mơ rất dài, nó chửi bạn là đồ ngốc, bắt bạn phải chăm chú nghe giảng, bạn nhận ra, năm tháng tĩnh lặng, kiếp này bình an, mọi thứ vẫn còn kịp, mọi thứ vẫn còn tràn đầy hi vọng.
Ngày tốt nghiệp hôm đó ai cũng nói sẽ luôn nhớ tới nhau, chúng ta sẽ vẫn là lớp học của năm ấy. Nhưng cậu biết không, mỗi người chúng ta ai cũng đều khác. Lời hứa năm đó cũng chỉ là tên gọi khác của lời tạm biệt mà thôi. Sau này tớ và cậu vẫn có thể gặp nhau, tớ không thấy được cậu của năm đó, hồn nhiên vui vẻ, mà tớ cũng không còn là tớ của tuổi mười sáu mười bảy nữa. Thời gian làm chúng ta thay đổi, cuộc sống làm chúng ta bận rộn, họp lớp cũ cũng chỉ như một hình thức.
Dẫu sao cũng thật may mắn, chúng ta không thể đi cùng nhau đến cuối đường, nhưng những năm tháng đẹp nhất cuộc đời chúng ta đã được ở bên nhau.
Xem ra, nếu có một thứ vĩnh viễn sẽ không biến đổi thì đó chính là trí nhớ, là ký ức. Những thời khắc tốt đẹp, những năm tháng tuổi trẻ xanh tươi, ngôi trường xưa cùng mối tình đầu, những hồi ức tốt đẹp không sao quên lãng. Người ta thường nói, mối tình đầu dang dở sẽ vĩnh viễn không bao giờ quay trở lại, âm thầm tiếc nuối thứ sở hữu tốt đẹp như vậy lại để mất đi.
Với tuổi thanh xuân, không quan trọng là ta chọn ai mà là ta đã yêu như thế nào.
Ngậm nước mắt em đọc rồi lại đọc
Nhưng không thể không thừa nhận
Tuổi thanh xuân là một cuốn sách vội vàng.
(Tịch Mộ Dung)
Thời trẻ, tình yêu và tình bạn luôn gắn bó mật thiết với nhau, đạt được và mất đi cũng thường nằm trong ranh giới của sự tình cờ. Có lẽ do tuổi còn quá trẻ, nên không thể thấy được việc gì là phải trái đúng sai.
(Năm tháng vội vã - Cửu Dạ Hồi)
"Xin hãy tin rằng, trên thế giới này còn có thứ vĩnh hằng hơn thời gian, đấy chính là trái tim biết yêu người, yêu mình của chính chúng ta.
Xin hãy tin rằng, sự đáng quý của tuổi thanh xuân hoàn toàn không phải là những năm tháng tuổi trẻ, mà chính là trái tim đầy dũng cảm và nhiệt tình, không sợ bị thương, không sợ phải cho đi, không sợ yêu, không sợ mơ ước.
Xin hãy tin rằng, tuổi thanh xuân mất đi không hề đáng sợ, mà đáng sợ hơn cả là chúng ta sẽ mất đi trái tim dũng cảm yêu đời."
( Thời niên thiếu không thể quay lại ấy- Đồng Hoa)
Thanh xuân cất giấu rất nhiều nỗi niềm mà có thể cả một đời về sau ta sẽ ghi nhớ mãi.
Thanh xuân tựa áng mây trời, mây theo gió, gió theo mùa, thanh xuân cũng theo thời gian mà đi mất.
Tuổi trẻ, từng giây từng phút trôi qua đều rất đáng trân quý. Đừng lãng phí khoảng thời gian của tuổi trẻ để suy nghĩ đến những chuyện không đâu chẳng đáng. Hãy tận dụng nó, để làm những điều mình muốn, tận hưởng những gì mình thích. Thanh xuân cần có rực rỡ, muốn rực rỡ cần có cuồng nhiệt, muốn cuồng nhiệt cần phải liều lĩnh, can đảm và kiên cường.
( Tuổi trẻ của chúng ta sẽ xanh mãi mãi - Jinie Lynk )
Lời kết: Tuổi trẻ luôn là quãng thời gian mà con người ta phải ngoái đầu nhìn lại với ánh mắt tiếc thương, rồi thở dài bất lực thay cho câu nói “đã từng như vậy".