Stt hay Anh trai đâu phải ai cũng may mắn có được.
Anh trai tôi
- Anh hai ơi em không bắt được xe bus, anh đón em với…
Thuê bao quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được
- Ơ, em nhắn tin mà
Thuê bao quý khách vừa liên lạc đang bận
- Chỗ này tối quá anh hai ơi.
Mày đâu rồi, tao đang đứng ở bến xe đây.
Ê, con nhỏ kia
- Không cho em cái gì thì đừng có mà gọi
Xuống nhà ăn pizza đi, anh vừa mua xong
Ê con kia, mày nói gì với mẹ thế
- Em có nói gì đâu, em chỉ bảo với mẹ là anh mua quà tặng chị ấy thôi. Còn chuyện anh ngủ ở ngoài hôm qua, em chưa hé răng đâu.
Chúng ta thương lượng nhé
- Một tuần rửa bát với lau nhà. Ok hông?
Ok. Quân tử trả thù mười năm chưa muộn.
-Khi nào anh về?
Để tao xin phép đã.
- Đấy nhé, quà cưới của mày đấy nhé. Giờ chắc anh đi lấy vợ được rồi nhỉJ))
- Anh hai ơi, em lạc đường rồi, anh đón em với.
Lớn mặt rồi còn lạc đường, tự tìm đường mà về đi nhóc.
- Em đang ở….
Đi hết trạm bus thứ năm, xuống rồi mà quay lại đi. Mà chỗ đấy tao nghe đồn nhiều biến thái lắm đấy.
15 phút sau.
Xuống chưa con điên?
- Em sợ quá nên vẫn đang ngồi trên xe đây
Xuống đi bố con điên, tao đang ở trạm bus đó đây.
- Hai ơi, xe em bị thủng lốp rồi, đang dắt bộ nè.
Dắt đi cho giảm cân nhé nhóc.
…..
Sao mãi mày chưa về?
- Em chưa tìm được chỗ sửa xe.
Thế ở đâu, a qua.
Em gái tôi
Tôi còn nhớ . Có lần mẹ đi chợ về mua bánh cho hai anh em mình, em không chịu chia đều mà cứ đòi phần hơn. Kết quả là 2 anh em bị mẹ mắng cho một trận.
Tôi có một cô em gái. Tôi vẫn hay gọi đùa cô ấy là nhân tình văn chương của mình. Nghe đủ thứ chuyện từ cô ấy, chia sẻ niềm vui và nỗi buồn với cô ấy, lãng đãng và suy tư, dịu dàng và tha thiết...là một trong những điều ý nghĩa nhất với tôi. Nhưng dần một ngày, tôi nhận thấy cô ấy trưởng thành, không còn là cô gái nhỏ vẫn quen đánh thức tôi dậy vào đêm để khỏi thấy cô đơn nữa. Điều ấy thật vui, nhưng cũng thật buồn...
Nhớ lại mùa hè năm ấy, mỗi buổi chiều ngồi đợi mẹ đi chợ bán rau về, tôi và nó thường hay chơi trò nhìn nhau ai chớp mắt trước người đó sẽ thua và nhường những cái bánh nậm hay bịch chè đậu đỏ thơm phức mà mẹ mua về cho người thắng cuộc. Đôi mắt nó thường thì rất lung linh, lém lỉnh chớp lia chớp lịa vậy mà khi nhìn chằm chằm vào mắt tôi nó lại như một con búp bê xinh xắn không động đậy. Lần nào chơi trò này tôi cũng thua nó mà vẫn cứ chơi hoài.
Nhớ hồi tôi học trung học, có lần bố đi đón tôi và đưa nó theo. Thấy tôi từ đằng xa nó nhảy quýnh lên như được mùa rồi lao tới , nhảy lên ôm chầm lấy tôi làm mọi người ai cũng nhìn, hồi đó tôi ngại lắm. Giờ nghĩ lại thì ước gì được quay về ngày hôm đó một lần.
Ngày còn nhỏ, bố mẹ để cho hai anh em tự lập, mỗi đứa một phòng. Nhưng chẳng bao giờ nó tự giác ngủ ở phòng nó. Tối đến là qua phòng tôi chơi, hôm nào tôi bận học bài thì nó tụ chơi rồi ngủ. Và rồi lần nào tôi cũng phải bế nó về phòng.
Nhớ có hôm, tôi có tiết thể dục môn cầu lông ở trường. Ra đến cổng thì thằng bạn hỏi vợt cầu lông đâu, tôi mới quay lại vào nhà. Thấy tôi, nhỏ em gái tôi tròn mắt ra cười, trên tay cầm cái vợt cầu lông. Thì ra, lúc tôi xỏ giày, nó nghịch lôi cái vợt cầu lông từ cặp ra rồi chạy mất. Tôi thì điên tiết vì sợ muộn học.
Lời kết: Thực lòng mà nói, anh trai là đấng trượng phu, là bậc anh hùng nghĩa hiệp cho các cô em gái. Có được một người anh trai tốt bụng như vậy thật là may mắn và đáng trân quý biết bao.