Stt gia đình là nơi mỗi lần bạn vui hay buồn đều muốn trở về
Cuộc sống xô bồ với những vòng quay hối hả, ai cũng bận rộn lo cho bản thân mình bởi ai cũng lo sợ nếu mình chậm hơn người khác, bản thân mình sẽ bị bỏ lại phía sau. Tôi cũng như thế, cùng với bao nhiêu người đang vật lộn với cuộc sống hàng ngày, chịu biết bao áp lực từ nhiều phía, đôi lúc mệt mỏi chỉ muốn buông xuôi tất cả để trở về nhà.
Trở về nhà, mảnh đất nơi tôi được sinh ra và nuôi lớn, trở về nhà để được nhìn thấy dáng mẹ và bóng cha, trở về nhà để được ngồi bên mâm cơm dù chỉ là những món ăn đơn giản nhưng đó là bữa cơm đầy ắp tiếng cười, đầy ắp tình yêu thương.
Trên đời này, ngoài gia đình, sẽ chẳng có ai sẵn sàng nhận trách nhiệm cho những sai lầm của bạn, rồi còn an ủi, vỗ về bạn.
Dù đi xa bao nhiêu, đi lâu thế nào, chỉ cần có một nơi gọi là "Nhà" để nhớ về, lòng sẽ thấy bình yên.
Bị ốm, không dám nói cho bạn biết, vì sợ làm ảnh hưởng tới việc học của bạn. Nhớ bạn, không dám gọi điện thoại cho bạn, vì sợ làm ảnh hưởng tới công việc của bạn. Bố mẹ có thể cả năm không mua lấy một bộ quần áo mới, nhưng sẵn sàng mua những thứ tốt nhất cho bạn.
Chúng ta luôn có một nơi để trở về đó là nhà. Đó là nơi chúng ta dừng chân trước khi bắt đầu lại một chặng đường mới, ở nơi đó không có nỗi âu lo của những việc cần phải hoàn thành, ở nơi đó không có nỗi sợ bị người khác nói lời nặng nhẹ, ở nơi đó ta không phải một mình bật khóc khi chịu ấm ức, ở nơi đó ta không hề một mình sau một ngày dài bận rộn.
Trời lạnh, người đầu tiên họ nghĩ tới sẽ là bạn, đứa con đang vất vả làm việc ở phương xa. Bố mẹ giống như một gốc đại thụ che trời, luôn đóng vai trầm mặc, che gió, che mưa cho bạn, sẵn sàng hy sinh mọi thứ mà không cần hồi đáp.
Mỗi việc bố mẹ làm cho bạn đều không thể đổi được bằng tiền bạc, nếu cảm động bạn không thể diễn đạt hết bằng lời, vậy hãy ghi nhớ nó trong lòng cả đời. Thứ tình cảm này rất bình thản, vì nó đã sớm ngấm vào máu thịt, sống chết cũng không rời xa. Đừng vì nó là thói quen mà coi nhẹ, đừng vì nó quá hiển nhiên mà quên dần đi.
Chuyện tốt đẹp nhất trên thế giới này chính là, khi con lớn lên, bố mẹ chưa già. Khi con có đủ năng lực để báo đáp bố mẹ, bố mẹ vẫn còn khỏe mạnh.
Khi bạn gửi tin nhắn cho bố mẹ, dù bố mẹ không trả lời, thường thì bạn sẽ không thấy sợ hãi. Bạn gửi tin nhắn cho người ấy, người ấy không trả lời, có lẽ bạn sẽ lo nghĩ lung tung ngay. Tại sao lại vậy? Nguyên nhân đơn giản nhất là vì bạn chắc chắn một điều, bố mẹ bạn yêu bạn, nhưng không dám chắc người ấy có yêu bạn hay không. Tình yêu càng lâu càng mất đi ý nghĩa. Nhưng tình thương của bố mẹ thì ngược lại, càng yêu càng sâu đậm. Chỉ có gia đình mới có thể mang tới cho chúng ta cảm giác an toàn vững chắc nhất.
Về nhà, tâm trạng không vui nơi ta sẽ được hoàn toàn giũ sạch, không còn bất cứ sự căng thẳng hay stress bởi cha mẹ của chúng ta không bao giờ đặt áp lực lên đầu chúng ta, chỉ mong chúng ta có khoảng thời gian nghỉ ngơi tuyệt vời nhất, bởi cha mẹ biết điều gì cần và tốt cho bản thân chúng ta.
Khi bạn tìm hoài chẳng thấy hạnh phúc, về nhà đi, một mâm cơm ấm, một vòng tay êm, một góc sân nhỏ, "nhà" chính là hạnh phúc.
Khi bạn đau đớn, về nhà đi, đừng quên, "nhà" sẽ nhẹ nhàng xoa dịu vết thương của bạn. Khi bạn cô đơn, bất lực, về nhà đi, "nhà" sẽ dùng yêu thương sưởi ấm trái tim đơn độc của bạn.
Khi quá mệt mỏi với cuộc sống hiện tại hãy trở về nhà, bởi ở nơi đấy có những người yêu thương chúng ta, sẵn sàng làm mọi điều cho chúng ta vô điều kiện. Tâm trạng của chúng ta rồi sẽ ổn và tốt hơn bởi chỉ cần được ở bên những người mà chúng yêu thương đó thực sự là một điều tuyệt diệu.
Khi bạn đón nhận thành công, về nhà đi, "nhà" sẽ cùng nhau chia sẻ thành quả lao động mà bạn đã phải dùng những vất vả khó khăn, những mồ hôi nước mắt để đổi lấy.Khi bạn tìm hoài chẳng thấy hạnh phúc, về nhà đi, một mâm cơm ấm, một vòng tay êm, một góc sân nhỏ, "nhà" chính là hạnh phúc.
Đừng bao giờ quên chúng ta luôn có một nơi để trở về khi cuộc sống của chúng ta bị kìm kẹp bởi quá nhiều thứ, về nhà không phải là một cuộc chạy trốn mà về nhà đó chỉ là một trạm nghỉ tạm thời trước khi chúng ta bắt đầu lại một chặng đường mới mà thôi.
Lời kết: Nhà, là nơi có tình yêu thương vô bờ bến của cha của mẹ, đó là động lực mạnh mẽ giúp chúng ta lại vững bước trên con đường mà chúng ta lại bước đi. Trở về nhà để lòng ta lại thấy an yên, tìm lại bản thân mình sau bao biến cố khi cuộc sống nơi thành phố ồn ào và hoa lệ với những công việc đầy rẫy áp lực đôi khi khiến chúng ta chai sạn, khiến chúng ta mất đi niềm tim vốn có.