Status viết cho tình yêu Này cô gái, Tháng Tư em chờ đợi điều gì ?
Tháng Tư dệt bao yêu thương, dệt bao ước muốn và dệt những đợi chờ… Chông chênh lắm nhưng hạ về có chăng lòng người bớt hiu quạnh hơn.
Tháng Tư, con phố bỗng bâng khuâng đến lạ lùng. Phải chăng phố chưa quen với một mùa yêu mới hay phố chạnh lòng khi xuân vội bước qua. Ấp ủ những giọt nắng đầu mùa, tháng Tư buông mình nhẹ nhàng trên vô vàn tán lá đang hào hứng chờ đợi một điều gì đó. Còn em, em có chờ đợi điều gì khi tháng Tư về hay không?
Cây gạo rực rỡ gồng mình nở nốt bông hoa cuối, bỏ nỗi nhớ vương đầy trên cây. Rồi cuộc sống vẫn tấp nập trôi đi, nhưng vẫn có vô vàn khoảnh trống cần được lấp đầy bằng những phút giây yên tĩnh. Một mùa đã trôi đi, rất nhẹ nhàng, ngoái đầu nhìn lại, nuối tiếc, chờ đợi… Mùa mới đã về, chông chênh những yêu thương đang chờ được nâng niu…
Tháng Tư chạm vào từng mái phố hờ hững nghiêng mình đón lấy chút nắng hiếm hoi đầu hạ. Vô vàn tia sáng li ti chen chúc nhau nương mình vào những tán lá, cố đợi hạ về trong tiếng ve ngân.
Tháng Tư, tạm biệt nhé những cơn mưa phùn cuối xuân, thành phố chợt như khoác thêm màu áo mới tinh khôi. Và rồi, em biết không? Tháng Tư gọi mùa hoa loa kèn về trong sắc trắng tinh khôi. Một chút nắng dịu nhẹ khẽ đậu lại bên đóa hoa chưa kịp nở của cô gánh hàng hoa ven đường.
Tháng Tư về, nỗi lo âu in hằn trên gương mặt của những cô cậu học trò cuối cấp vì phải định hướng cho tương lai. Một mùa thi sẽ lại đến và nhiều đêm thức trắng miệt mài bên trang vở. Loay hoay mãi, rồi cũng quyết định ghi tên “con đường tương lai” vào tập hồ sơ đang chờ đợi trước mắt.
Tháng Tư dệt bao yêu thương, dệt bao ước muốn và dệt những đợi chờ… Chông chênh lắm nhưng hạ về có chăng lòng người bớt hiu quạnh hơn. Tháng Tư này, em chờ đợi điều gì?
Tháng Tư. Những cơn mưa vội cũng đủ khiến lòng em trùng xuống. Khẽ đưa tay mình ra đón những hạt mưa, em bất giác thở dài khi về những điều cũ kĩ.
Tháng Tư ngày ấy, ngày chúng mình quen nhau, với những câu chuyện tưởng như không dứt, những cuộc gọi điện thoại đường dài mỗi đêm, mà mỗi lần cúp máy cũng đã quá nửa đêm. Hai đứa cứ nhường nhau cúp máy trước, chẳng ai chịu cúp máy trước cả, rồi câu chuyện lại kéo dài thêm một chút nữa... Ngày ấy, những cơn mưa cứ vô tình gắn liền với những cuộc hẹn hò của chúng mình, đến nỗi anh bảo nếu hai đứa đi với nhau mà không có mưa thì mới là kì lạ.
Mưa... có gì như là nhớ mong, có gì như là chờ đợi, có gì như là xa xôi... Em vẫn luôn yêu những cơn mưa một cách kì lạ, như chính bản thân em cũng không thể hiểu nổi. Giống như cách mà em yêu những cơn mưa Hà Nội của em, em luôn có thể một mình lang thang dưới những cơn mưa ấy hàng giờ đồng hồ, mà ai đó nghe em kể lại chỉ có thể nói rằng em thật ngốc nghếch mà cũng thật lạ kì.
Em thích đắm mình trong mưa. Chỉ khi mưa em mới thấy Hà Nội của em bớt ồn ào, mà cũng bớt chật chội hơn... Nhưng hôm nay Hà Nội sao vẫn chông chênh thế, những cơn mưa cũng chẳng đủ để Hà Nội của em bình yên trở lại sau bao ngày tháng mệt nhoài, chất đầy những lo toan, những trăn trở,những nhớ mong...
Em vẫn thường nghe lại những bản tình ca của những ngày tháng đã cũ ấy, tự nhủ mình bao ngày tháng đã qua sao vẫn không thôi chờ đợi. Em biế tmình cố chấp. Kỷ niệm đã hằn lên tháng năm bằng những xanh xao mùa cũ. Em biết có những năm tháng em phải quên đi. Em biết một tháng Tư nữa lại đang về.
Tháng Tư. Tháng của những lời hẹn ước. Tháng Tư với những con đường quanh co chờ đợi, với những cơn mưa đong đầy miền ký ức. Tháng Tư, những ngọn gió trốn cả vào nỗi nhớ. Thật lạ kì, Tháng Tư em thấy có rất nhiều những khung cửa sổ để ngỏ đón mặt trời... Người ta cũng như em, chờ đợi...
"Em đợi anh
Tháng Tư sắp khóc rồi....
Em ngồi bên bậc thềm ngắm buổi chiều tan vào đường chân trời màu đỏ
Tháng Tư khóc thật rồi..."
Em luôn có một tình yêu và sự hi vọng, niềm tin đến kỳ lạ.Vì thế mà em cứ luôn chờ đợi, chờ đợi một phép màu sẽ đến. Nhưng em cũng đủ lớn rồi để hiểu, những phép nhiệm màu chỉ có trong những câu chuyện cổ tích mà thôi.
Và những ngày tháng ngắm buổi chiều tan vào đường chân trời màu đỏ, chờ đợi và chờ đợi, em cũng nhận ra rồi rằng mình đang chờ một người chẳng bao giờ quay về. Tháng Tư của em đã khóc. Em biết.
Đến lúc rồi tháng Tư - em cần một sự bắt đầu mới.
Mưa tạnh rồi. Chẳng có cơn mưa nào rơi mãi bao giờ, rồi nắng lại về và hong khô tất cả.
Tháng Tư, em cười tươi dưới màu nắng dịu dàng tràn qua kẽ lá. Tháng Tư, em gọi yêu thương từ sâu thẳm con tim mình… và tháng Tư, em chầm chậm đi đón những điều thật giản dị. Tháng Tư... em chờ đợi những sự bắt đầu...Chờ yêu thương lấp đầy trái tim.
Gửi anh một ngày Hà Nội trở gió
Tháng Tư về rồi,anh biết chưa?
Lại một tháng Tư nữa cho anh đào nở rộ, cho lòng em dâng lên những xúc cảm bồi hồi. Trưa nay nghe lại trời xa ấy, có khi nào, trong khoảnh khắc nào, anh chợt nghĩ rằng, có một người, vẫn còn khắc khoải vì anh?
Lời kết: Tháng Tư, những ngày tháng Tư ngập tràn gió lộng, gió như hát khúc tình ca khiến lòng em bồi hồi.Tháng Tư, hoa loa kèn bắt đầu ngợp trời Hà Nội. Và tháng Tư, nơi ấy cũng đang ngợp sắc anh đào. Tháng tư, em chờ đợi điều gì? Em không rõ nữa, nhưng chắc chắn không phải là anh.