Status ý nghĩa Cuộc đời vốn có những cái giật mình chỉ để ta lớn lên
Có những buổi sáng thật tồi tệ, hẳn như việc vừa thức dậy đã bị ném thẳng ra khỏi cuộc đời ai đó, không giải thích, không cơ hội, không luyến lưu. Ta như được thả rơi tự do từ không trung rồi rớt xuống một cách thảm hại giữa phố, không ai thân thích, không người nào quen.
Có một ngày, những thứ đã từng, những người đã gặp, những tình đã yêu… mọi thứ xoay ngang rồi thi nhau va đập vào thành trí nhớ. Lý trí bỗng dưng nguội lạnh và trái tim ngã ngửa giật mình. “Thì ra, chúng ta đã từng quen…”
Rồi cũng chỉ thế thôi, tình cờ ngược đường ngang qua nhau, những xáo trộn lại trở về, phẳng lặng, và bình yên như vốn dĩ. Người vẫn là người, và ta vẫn là ta. Chẳng ai còn là của nhau được nữa.
Người ta dễ buồn vì những điều đã cũ, cũng bởi họ tiếc chính mình của những ngày xưa. Cuộc đời vốn có những cái giật mình chỉ để ta lớn lên. Và cũng để nhận ra ta đã từng là một kẻ nhẫn tâm nhưng đầy cô độc.
Nhớ thế, buồn thế, nhưng cũng chỉ đến thế mà thôi…Bởi vì cũ rồi, nên chỉ đành khép lại, có cố cũng chẳng thể làm gì hơn. Mưa rơi xuống đất chẳng thể quay lại trời, nói yêu rồi cũng không thể đành lòng mà rút lại. Người đi rồi, cứ mặc người đi…
Để khi gặp lại có thể bình thản mỉm cười chào nhau, chúc nhau hạnh phúc bên những lựa chọn mới....
Đã có những khoảng thời gian, em vùi mình vào bóng tối, vào nhật kí, vào viết lách, để tâm sự với những con chữ như một người mắc chứng tự kỉ. Bỗng dưng thấy ngại giao tiếp đến lạ kì, chỉ biết thu mình vào một góc an toàn không chen lấn…
Đã có những khoảng thời gian, em chỉ mải miết kiếm tìm những người có tên giống anh để yêu, nói đúng hơn là để khỏa lấp chỗ trống, để hàng ngày có thể vô tư gọi tên anh mà không ai phát hiện ra em đang gọi tên người đã cũ, nhưng rồi bỗng dưng thấy mình thật thê thảm, thật tồi tệ, lại quay ra vịn đủ mọi cớ này nọ để rũ bỏ họ như chưa từng là gì cả. Em đã sai đúng không?
Rồi lại cũng chỉ mình ta chập chững lần dò để tìm lại ngày xưa. Nơi chỉ còn những điều đã cũ. Nơi nụ cười không thể chạm lại và hạnh phúc không thể sát gần. Nơi mà (những) người nào đó đã rời đi và chúng ta cũng không có tư cách để thuộc về thêm lần nữa. Mọi thứ, đã hóa cũ xưa.
Đã có những khoảng thời gian, mọi hoạt động của em đều thấp thoáng những thứ có liên quan đến anh: pass máy tính, code điện thoại, mật khẩu zalo, Facebook hay thậm chí là mật khẩu ATM,... tất tần tật đều là tên anh, ngày tháng năm sinh của anh, em đang nghĩ, nếu như ngày ấy anh biết được chắc em cũng chẳng còn có chút bí mật nào cho riêng mình nữa…
Có khi nào bạn thấy thành phố quá chật hẹp với kí ức của mình nhưng lại quá rộng lớn để gặp lại những hình dung cùng sở hữu những mảng hoài niệm to đùng với bạn chưa? Hết người lạ, rồi người quen, tất cả cứ dần rời đi như những người ngang qua nhau giữa phố. Đôi lúc còn dửng dưng đến độ, ta không được chào.
Đã có những khoảng thời gian, em lang thang tìm về những nơi anh thường hay tới, âm thầm ngắm nghía thật kĩ, cũng hít hà cảm nhận những thứ xung quanh nó, ừm, phải rồi, vì nơi đó có mùi hương của anh…
Đã có những khoảng thời gian em lao đao đến phát sợ, đến không còn nhận ra mình khi tất cả mọi thứ dường như quay lưng lại với em, những lúc tưởng chừng như mọi thứ sụp đổ hoàn toàn trước mắt, đến nỗi em không biết phải tìm lối rẽ nào cho riêng mình, cố gắng lắm em mới tự mình vượt qua được mà không có anh bên cạnh, anh chắc chẳng biết đâu…
Bạn bè, bẵng một dạo không liên lạc đã thành bạn cũ. Tình, xoay lưng một cái đã thành người xưa. Chuyện, ngoảnh đi ngoảnh lại; người, lâu lâu mới nhớ - tất cả rồi sẽ thành ngày hôm qua. Để rồi, người đây – ta đó, có muốn cũng chẳng thể vít lại thời gian để sống lại những năm tháng ấy một lần.
Đã có những khoảng thời gian, em hoang mang với những dự định cho tương lai, hay chỉ đơn giản là những kế hoạch tạm thời trước mắt, vô tình nhớ đến anh, em lại chẳng thể nào tập trung được nữa. Em sợ…
Đã có những khoảng thời gian, em trở về nhà khi trời đã trở xám xịt, mệt nhoài sau một ngày làm việc áp lực, đôi chân dường như không muốn nhấc lên để bước tiếp nữa nhưng bất chợt nhớ đến câu anh nói: “Mạnh mẽ lên nào, anh đâu bên em mãi được…” lại cố gắng không để cái thứ nước mằn mặn trắng trắng trôi thành dòng xuống má, xuống cổ, chỉ cảm thấy rất rõ sống mũi cay sè sộc thẳng lên mắt nhưng bị ngăn lại rồi trôi tuột xuống cổ họng, đắng ngắt…
Đã có những khoảng thời gian, em bỗng dưng lại có tật mơ nói, ừm, nghĩa là trong mơ em trông thấy anh, em gào thét gọi anh trong mơ không được, chắc là do anh đi nhanh quá không nghe thấy rõ tiếng em gọi thôi nên miệng đã bật thành tiếng ra bên ngoài.
Sáng hôm sau tỉnh giấc, chắc em cũng vô tư mà chẳng biết gì nếu như chị dâu em không nói, điều đáng trách là không chỉ một vài lần mà là rất nhiều lần sau đó… cứ mỗi lần chị dâu tả lại em đều rất ngại… Em thật tệ đúng không?
Đã có những khoảng thời gian, em như người vô cảm trước đám đông, đến dự một bữa tiệc nào đó hay đơn giản chỉ là cuộc gặp gỡ với những người bạn mới, em chẳng biết mình phải nói gì cũng không biết phải bắt đầu từ đâu. Thậm chí, người ta hỏi thăm nhưng em cũng không biết nói thế nào...
Đã có những khoảng thời gian, em co cụm lại như thế, thứ duy nhất trong suy nghĩ của em lúc đó là anh, tên anh, hình bóng anh, tất cả những thứ dính líu đến anh nó ẩn hiện ở khắp mọi nơi, khiến em không thể nào thoát ra được những hoài niệm đã cũ, rũ bỏ nó là điều em không thể.
Em cứ loanh quanh ở cái nơi anh bỏ lại em, lung túng trong mọi việc. Có phải mối tình đầu khiến cho người con gái mới chập chững như em trở nên mơ hồ thế không?
Và sự thật là cho đến bây giờ, sau hơn 4 năm, em vẫn không thể dứt bỏ được những chập chững ngày đầu đó, chỉ có điều em mạnh mẽ hơn, em biết kìm nén cảm xúc tan vỡ của mình hơn và em cũng biết rằng anh-không-thuộc-về-nơi-em, đó tạm gọi là sự trưởng thành! Anh nhỉ…
Lời kết: Để rồi sau những tháng ngày xưa cũ, những kẻ qua đường bất chợt gặp gỡ nhau chào hỏi qua quýt vài câu rồi đến mãi lâu sau mới có thể gặp lại hoặc cũng có khi là chẳng bao giờ nữa sẽ nở một nụ cười chúc nhau an yên bên những lựa chọn mới…Người có nhớ tôi không?