Stt viết cho những hoài niệm tháng 4 khiến tâm hồn ai thêm xao động…
Nếu chọn một loài hoa biểu tượng cho tháng 4 Hà Nội thì có lẽ loa kèn là loài hoa xứng đáng nhất. Tháng 4 về, những gánh hoa loa kèn rong ruổi trên khắp phố phường Hà Nội, điểm xuyết cho con đường những nét trắng trong, tươi mới. Sắc hoa dịu nhẹ, êm ái khiến lòng người khoan khoái, thảnh thơi và gọi về cái nắng đầu hè dịu ngọt.
Hà Nội những ngày này trong trẻo đáng yêu đến lạ thường. Ánh nắng xuyên qua tán lá vẽ những đốm vàng ấm áp trên nền đất, từng xe hoa thong dong, chậm rãi rải sắc đưa hương khắp phố, hoặc đứng chờ người mua bên những bóng cây xanh rợp mát.
Tháng 4 lại về, lòng lại man mát buồn khi nhớ về những kỉ niệm cũ. Có những thứ tưởng chừng quên được nhưng rồi cuối cùng, một lúc nào đó, nó lại khơi dậy khiến người ta tổn thương thổn thức khôn nguôi. Bao nhiêu mùa hoa qua đi lại là mấy nhiêu mùa nhớ, nhớ quay quắt dù chỉ trong một phút giây, nhớ đến nao lòng và càng cố quên lại càng nhớ.
Người ta từng nói với em, khi yêu một ai đó, em sẽ quên được tình cũ. Nhưng nếu, em có thể tìm được một người đàn ông nào đó để yêu thương trọn vẹn như tình yêu em dành cho anh thì đã khác. Em đâu cần phải nhớ anh nữa khi đã có ai đó bên em, phải không anh? Làm sao đây khi em đã nỗ lực để không còn hình bóng anh nữa thì mùa hoa loa kèn ấy lại ùa về, tháng 4 lại gợi em nhớ biết bao kỉ niệm được ở bên anh.
Giá như, mỗi năm trôi qua, hoa kèn không nở, giá như, em chẳng nhìn thấy những cánh hoa ấy trên phố, không thấy những cô bán hàng rong, không thấy một chàng trai nào đó dừng lại giữa đường chỉ để mua cho cô người yêu một bó hoa kèn, thì mọi thứ đã khác. Em nhớ anh vô bờ bến, nhớ anh đến mãi không thôi khi mùi loa kèn phảng phất. Em nhớ anh khi chỉ nhìn thấy đâu đó một khóm hoa. Tình đôi ta sâu đậm vậy đó anh…
Ngày đó, anh tặng em hoa kèn. Em thích hoa kèn vì nó trong sáng, thơm mát, dịu dàng như chính tâm hồn em vậy. Em mong chờ ở anh một tình yêu thương dịu nhẹ, em cần có anh bên đời khi em cảm thấy mệt mỏi, muốn dừng chân. Anh đi đâu về cũng chọn cho em một bó, và cắm cho em thật đẹp. Anh nói, sau này, mỗi lần nhìn hoa kèn, chúng mình dù ở xa nhau bao nhiêu cũng sẽ nhớ về nhau, chẳng thể quên nhau vì năm nào cũng có mùa hoa ấy.
Em nhớ anh, nhớ quay quắt trong từng giấc ngủ. Suốt 4 năm, em không thể nào quên được hình bóng người đàn ông ấy. Bởi mỗi khi em gần quên thì màu hoa loa kèn lại trở lại, lại khiến em nhớ dáng anh lúc dừng xe mua hoa, nhớ lúc anh cười rạng rỡ trước cửa chỉ để đưa cho em bó kèn trắng. Có ai muốn sống cả đời chìm trong kỉ niệm đâu anh, có ai muốn làm khổ bản thân, muốn hành hạ mình đau anh? Chỉ là người ta không thể quên…
Thôi thì, hãy cứ để mọi thứ bình yên anh nhé. Hi vọng, đây sẽ là mùa hoa loa kèn cuối cùng em nhớ anh. Những mùa sau, em sẽ nhớ một người đàn ông khác…
Tháng tư về, anh có nhớ không Anh?
Góc phố xưa, hoa loa kèn vẫn nở
Em vẫn thế, tinh khôi và bé nhỏ
Vẫn dại khờ như thuở yêu anh.
Tháng tư về, em có nhớ không Em?
Con đường ấy, nắng đầu mùa chớm nhạt
Nắm tay nhẹ, nép vào anh thật khẽ
Vẫn dại khờ như thuở anh yêu.
Tháng tư về, ta có nhớ về nhau
Để loa kèn không vội vàng phải nở
Để vạt nắng không vội vàng phải tắt
Nhớ suốt đời đâu chỉ tháng tư sang.
Tháng Tư. Những cơn mưa vội cũng đủ khiến lòng em trùng xuống. Khẽ đưa tay mình ra đón những hạt mưa, em bất giác thở dài khi về những điều cũ kĩ. Tháng Tư ngày ấy, ngày chúng mình quen nhau, với những câu chuyện tưởng như không dứt, những cuộc gọi điện thoại đường dài mỗi đêm, mà mỗi lần cúp máy cũng đã quá nửa đêm. Hai đứa cứ nhường nhau cúp máy trước, chẳng ai chịu cúp máy trước cả, rồi câu chuyện lại kéo dài thêm một chút nữa... Ngày ấy, những cơn mưa cứ vô tình gắn liền với những cuộc hẹn hò của chúng mình, đến nỗi anh bảo nếu hai đứa đi với nhau mà không có mưa thì mới là kì lạ.
Tháng Tư. Tháng của những lời hẹn ước. Tháng Tư với những con đường quanh co chờ đợi, với những cơn mưa đong đầy miền ký ức. Tháng Tư, những ngọn gió trốn cả vào nỗi nhớ. Thật lạ kì, Tháng Tư em thấy có rất nhiều những khung cửa sổ để ngỏ đón mặt trời... Người ta cũng như em, chờ đợi...
Em luôn có một tình yêu và sự hi vọng, niềm tin đến kỳ lạ.Vì thế mà em cứ luôn chờ đợi, chờ đợi một phép màu sẽ đến. Nhưng em cũng đủ lớn rồi để hiểu, những phép nhiệm màu chỉ có trong những câu chuyện cổ tích mà thôi. Và những ngày tháng ngắm buổi chiều tan vào đường chân trời màu đỏ, chờ đợi và chờ đợi, em cũng nhận ra rồi rằng mình đang chờ một người chẳng bao giờ quay về. Tháng Tư của em đã khóc. Em biết.
Lời kết: Tháng Tư, những ngày tháng Tư ngập tràn gió lộng, gió như hát khúc tình ca khiến lòng em bồi hồi.Tháng Tư, hoa loa kèn bắt đầu ngợp trời Hà Nội. Và tháng Tư, nơi ấy cũng đang ngợp sắc anh đào. Anh ạ, em biết, sẽ chẳng khi nào ta thuộc về nhau cho dù mình đã từng ở cạnh nhau, vì những bộn bề cuộc sống, vì em không cho phép bản thân mình và vì khi một trái tim không còn là của em, thì có níu kéo cũng trở thànhvô ích. Thôi thì hãy để tháng 4 trờ thành hoài niệm.