Phải chăng vì trời thu se lạnh nên lòng người cũng chẳng thể vui
Thu mơn man trên từng con phố, thu len lỏi qua những tán cây và đâu đây phảng phất mùi hương cốm mới hòa cùng mùi hoa sữa thơm nồng đặc trưng… có lẽ thu đã về trên mảnh đất thủ đô!
Trời trở lạnh, gió trở mùa, người cũng đã đến lúc xoay trở trái tim. Cái gì qua là đã qua, cái gì cũ là đã cũ. Có cố gắng đánh bóng, có cố gắng kiếm tìm, thì vẫn cứ mãi thế mà thôi.
Gào khóc, vùng vẫy trong bóng đêm cũng không thể tự đưa mình về tổ ấm. Phố thênh thang dài như cách chia hai nửa ước mơ. Gió chở mùa về nhập nhằng lối cũ của nhớ và quên, của quên và nhớ...
Mùa thu đón em bằng cơn gió nhẹ phảng phất hơi lạnh và cảm giác chênh vênh nhớ nhung một thứ đã trôi qua.
Thu về mang theo những cơn gió heo may với cái se lạnh của đầu mùa thu, chiếc lá vàng bay chao nghiêng trong gió. Mọi thứ vẫn diễn ra đúng quy luật, giống như mùa thu năm ngoái nhưng tình yêu của anh và em đã không còn nữa.
Tháng 10 mùa thu tiết trời thật lạ, những cơn mưa ngâu lất phất băn, những cơn gió se lạnh thổi qua nhẹ nhàng làm cho người nào đó cô đơn lại càng cô đơn hơn.
Thu đến, cũng đẹp đấy nhưng cũng làm những trái tim đủ những vết thương chưa lành kia nhớ về những câu chuyện không nên nhớ, nhớ tới người vốn đã muốn quên, đã gói chặt chôn sâu trong ký ức từ lâu.
Em đã biết, em biết không thể chần chừ mà kéo dài mùa hè để em không có cơn gió mùa thu se lạnh mà đón một mình nữa, em phải chấp nhận, một mùa thu chỉ có mình em và không anh...
Đông về gió lạnh đầu đông, muốn giữ lại mùa thu vàng mát dịu. Để lòng ai thấp thỏm chịu chờ nhau. Lá vàng rơi thảm cỏ thắm quen màu. Nhưng đã muộn trong vui buồn lẫn lộn. Đông đã đến thật rồi đông bận rộn.
Sáng nay mưa rơi từng giọt vỡ Se lạnh phím thời gian! Từng hạt mưa lang thang Rơi trên bàn tay lạnh giá Mưa thì thầm...mưa giả vờ xa lạ Nép bên hiên.. Ngóng chờ ai? Mưa giả vờ..mắt nai để hạt...
Đông đã sang tiết trời se lạnh. Tiếng mưa đông hưu quạnh trong tim. Thu vàng lặng bước im lìm. Ra đi để lại trong tim mọi người. Thu đi rồi lá vàng rơi lại. Chút nắng vàng còn lại cuối thu.
Chiều nay biên giới se se lạnh. Ngựa hồ hí rợn đợi bắc phong. Em ở quê nhà còn nắng ấm. Có nhớ thương và có đợi mong? Mưa bay rả rích chìm nỗi nhớ. Hiu hiu gió thổi lạnh khung trời. Tháng chín em ngồi đan sầu muộn...
Nắng đã tàn trên lối nhỏ em qua. Bởi chiều thu không còn vương vấn. Đông đã sang đất trời se lạnh. Chỉ còn em và chẳng có anh. Thế là mình mãi cách xa nhau. Khi cơn mưa giăng đầy ngõ vắng. Anh có nghe tiếng lòng xao...
Thêm một chiều se lạnh. Mùa thu về nhẹ nhàng. Thêm một thoáng thời gian. Thêm một hơi thở than. Thêm một lời cạn nghĩ. Cùng theo về, chia tan. Đêm nay tàn cuộc...
Vào ngày thu, trời bỗng trở lạnh và con tim em lại thổn thức về anh. Hà Nội, có lẽ nắng đã quá lâu để đón nhận sự trở lại của gió.
Hà Nội gọi gió về, gọi yêu thương vọng lại theo tiếng lá rơi xạc xào và gọi chùm hoa sữa gương mình nở muộn. Hà Nội ngày trở gió, ai đó có lạnh không?
Gió về. Gió ru ngủ từng mái phố chằng chịt những dây hoa leo buông thõng xuống mặt đường, một chút gì đó gợi nhớ gợi quên luộm thuộm trong trái tim thèm yêu của ai đó…
Có ai muốn níu kéo gì nữa không? Khi đến mùa thì gió lạnh sẽ về, hết nắng ấm thì cũng là lúc phải quen với lạnh giá. Có những thứ buộc phải thế, chấp nhận nó chứ không thể đổi thay.
Lời kết: Mùa thu thực sự đã mang đến cho những người giàu cảm xúc những xúc cảm khác lạ. Mặc dù ta đều hiểu theo quy luật của đất trời, năm nào cũng vậy, nhưng sao cứ đến mùa thu là mọi cảm xúc lại dâng trào một cách mãnh liệt và gần như không ngừng được vậy?