Status buồn của những cô gái thất bại trong tình yêu
Tình yêu đúng là quan trọng thật, nhưng cũng không quan trọng đến mức phải vì người khác mà quỵ lụy, vì người khác mà đối xử tệ bạc với bản thân. Khi yêu một ai đó, đừng coi họ là cả lẽ sống để mà tôn thờ, cách yêu sai lầm ấy chỉ khiến chúng ta thu về không ít những đớn đau và nước mắt, hạnh phúc và nụ cười chắc chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.
Khóc? Nước mắt rơi nhưng nỗi đau liệu có vơi đi không? Vậy thử hỏi khóc để làm gì? Ta bây giờ, yếu đuối, đáng thương thì để ai xem? Cách duy nhất chính là mạnh mẽ bước đi và mỉm cười thật tươi. Ta không muốn khóc nữa và cũng chẳng còn dư nước mắt để khóc mãi như thế. Và cuối cùng ta cũng biết được, ta bình yên chỉ vì nỗi đau đã chai sạn với ta rồi.
Đôi mắt sưng húp, đôi môi bạc màu, bong tróc những vết cắn, gương mặt nó sao đáng thương tới lạ. Nó còn không thể nhận ra mình chỉ sau một đêm. Cảm giác nhói đau vẫn còn đó, người thì đã mãi đi xa. Thật dễ dàng làm quen với một người xa lạ. Nhưng… thật là khó để quên đi một người xa lạ… đã từng quen.
Bước thật chậm trên con đường quen thuộc dẫn lối về trọ. Cái yên tĩnh của đêm khuya khiến mọi thứ xung quanh như đang trôi chậm lại theo những bước chân của ta. Con đường ấy mỗi ngày ta chẳng biết đi qua bao nhiêu lần cùng với dòng người vội vã, tấp nập. Nhưng sao hôm nay nó bỗng trở nên yên tĩnh đến như thế?
Nó tắt đèn và chìm sâu vào giấc ngủ. Nó mơ về một miền cát trắng, nơi ấy có một bông hoa nhỏ tinh khôi mọc lên trên chai sạn và bão táp. Nó mơ thấy rất nhiều bàn tay đang nắm chặt tay nó, nhưng trong đó không có anh. Đó là những bàn tay vô hình và nó thầm hiểu, xung quanh nó đâu chỉ có anh, nó còn cả một đại gia đình, những người bạn đáng yêu, những người xa lạ rồi lại trở thành quen với nó.
Phố đã rộn ràng vào sáng tinh mơ, nó mở mắt tỉnh dậy và thấy yêu đời trở lại. Chùm hoa sữa đong đưa trước cửa sổ đang chúm chím nhú thêm bông. Nắng vàng hơn trong màu mắt nó, những hạt nắng tinh khôi nhảy múa trên mái tóc, buông lơi theo làn gió bay xa. Nó tự nhủ rằng nó sẽ bản lĩnh hơn, mạnh mẽ hơn và yêu bản thân mình hơn. Bật radio lên, nó nghêu ngao theo giai điệu của ca khúc ‘Stronger’ của ca sỹ Kelly Clarkson và nó khẽ nở một nụ cười.
Mở ngăn kéo tủ và lấy ra cuốn nhật kí mà nó lãng quên từ mấy năm về trước, ngày mà lần đầu tiên nó gặp anh. Và giờ nó sẽ lại viết vào đó, cái ngày mà anh bước ra khỏi cuộc đời nó. Chỉ có điều, ngày hôm nay nó sẽ đặt dấu ba chấm cho những điều không thể nói thành lời.
Cuộc sống bây giờ, chẳng ai quan tâm ta thật lòng ngoài gia đình ta cả. Ta tin người, ta coi người như tri kỉ, ta chọn người cùng ta giải bày tâm sự. Nhưng chợt nhận ra, những điều với ta thật khó khăn thì với người chỉ là chuyện phiếm mà thôi. Lòng tin bây giờ là thứ rẻ mạt nhất.
Chỉ vì ta đặt lòng tin vào người quá nhiếu nên khi ta nhận ra đó là những lời nói dối, ta lại khó khăn, chật vật với nó đến như vậy. Nên bây giờ, ta lại sợ những điều gọi là lòng tin. Ngay cả chính bản thân ta, ta cũng chẳng dám tin nữa. Nhưng đôi khi ta lại cảm ơn người vì đã như thế để ta biết được, lòng tin chỉ nên giữ cho riêng mình mà thôi.
Nụ cười của ta hôm nay, thật dễ kiếm và nó trao cho bất cứ ai kể cả người đã làm ta tổn thương. Nhưng nếu nói để tìm một nụ cười đúng nghĩa với nó thì với ta thật khó. Ta bay giờ, mỉm cười với tất cả, với những nỗi đau của chính mình và ta cười ngay cả khi nước mắt đã lưng tròng. Ta không muốn khóc nữa và cũng chẳng còn dư nước mắt để khóc mãi như thế. Và cuối cùng ta cũng biết được, ta bình yên chỉ vì nỗi đau đã chai sạn với ta rồi.
Trên đời này mọi thứ đều phải học cả. Nhất là học cách yêu, không ai học được yêu đúng người nhưng chọn đúng cách yêu thì được. Nếu không vì người mình yêu thương mà thay đổi ít nhiều để mọi thứ tốt hơn, không phải là thay đổi hoàn toàn bản thân mà bao dung lẫn nhau, học cách trưởng thành ở nhau thì mọi cuộc tình đều có thể nắm tay đi đến điểm kết.
Ừ nhỉ em lúc đấy lại ngốc nghếch, cố chấp không chịu dung hòa với anh để hai đứa dù thương mấy cuối cùng cũng phải chia xa. Lúc ấy nhìn vào anh – người em từng yêu đậm sâu, em cứ nghĩ anh đã từng yêu em vì em là chính em thì việc gì giờ anh lại đòi em thay đổi, đòi em phải lớn lên. Không phải cô gái nào con nít, bé bỏng và nhõng nhẽo đều đáng được nâng niu hay sao?
Em bây giờ không còn nhớ anh da diết nữa, bởi vết thương anh mang đến nó không thể lành hẳn, những kỉ niệm từng bên anh chỉ còn là hoài niệm, em không trách cũng không hận anh. Em cũng không bi lụy chuyện tình mình, vì, có lẽ chúng ta có duyên nhưng không phận. Có lẽ ta không thuộc về nhau, anh và em có những con đường riêng tiếp tục phải đi và nhờ anh em học được cách yêu hơn bản thân mình.
Cơn mưa ngoài khung cửa sổ ngày một nặng hạt hơn, điếu thuốc cũng cháy gần hết những vụn vỡ trong em cũng càng đau thương. Nhớ anh, nhớ một chiều mưa tháng 8, nhớ một mảnh tình em nén lại trong tim…
Cuộc đời vốn dĩ là như thế đấy. Tìm được đúng người yêu mình, trân trọng mình, thì tuyệt đối không bao giờ cần phải cảnh giác hay đề phòng. Bởi việc bảo vệ bạn chính là việc mà họ luôn nung nấu trong lòng. Còn một khi yêu sai người, không cần biết bạn đã dốc hết thảy chân thành ra sao, họ vẫn chẳng coi bạn là một milimet hay một gram cân nặng nào trong cuộc đời họ cả.
Lời kết: Chẳng ai trong đời không một lần trải qua thất bại trong tình yêu. Chẳng ai trưởng thành mà không trải qua những vấp ngã. Ta cũng thế thôi, bởi ta cũng chỉ là một người bình thường.