Status buồn Càng lớn con đường về nhà càng xa
Có những lúc thèm một bữa cơm nhà đến nao lòng. Có những lúc thèm được ngủ ở nhà một giấc thật sâu. Có những lúc muốn xà vào lòng bố, mẹ và nói con yêu bố, mẹ nhiều lắm. Còn nhớ chưa bao giờ con đủ can đảm để nói lên điều đó với bố, mẹ...
Con là con bé ương bướng, từ khi sinh ra đã ham chơi. Con chỉ nghĩ đến việc nên đi đâu chơi, chứ chẳng bao giờ con nghĩ đến chuyện phải về nhà. Và những năm tháng tuổi thơ của con là những ngày tháng rong ruổi vui chơi cùng bạn bè mà chẳng cần phải suy nghĩ.
Con đã gặp nhiều người và con biết được rằng không phải ai cũng tốt. Con biết được cảm giác hằng đêm ngồi một mình khóc vì nhớ nhà, vì nhiều nhiều chuyện khác. Xa nhà con mới hiểu được rằng chỉ có bố mẹ mới yêu thương con vô điều kiện. Chỉ có nhà mới là nơi luôn chào đón con bất cứ khi nào.
Có những lúc thèm một bữa cơm nhà đến nao lòng. Có những lúc thèm được ngủ ở nhà một giấc thật sâu. Có những lúc muốn xà vào lòng bố, mẹ và nói con yêu bố, mẹ nhiều lắm. Còn nhớ chưa bao giờ con đủ can đảm để nói lên điều đó với bố, mẹ.
Mẹ ơi con muốn về nhà
Bên vòng tay mẹ ôm con vào lòng
Mẹ ơi con muốn về nhà
Nhưng sao càng lớn đường về cành xa.
Con muốn về nhà, bởi dù cho nơi đó con có khóc một mình, con cũng không cô đơn bởi xung quanh con tràn ngập sự chở che và bao bọc. Và hơi ấm sẽ không làm con thấy lạnh lẽo.
Mẹ ơi lâu rồi con mới lại khóc vì stress, khóc thật lâu. Mệt mỏi lắm, chán ngán lắm. Nhưng dù cho có khóc thế nào, khóc nhiều bao nhiêu, con vẫn phải gạt đi để tiếp tục công việc còn đang dang dở.
Con cứ quay cuồng với guồng quay con phải chạy mà không biết phía trước đích đến của con là gì. Nếu con không gánh trên vai trách nhiệm nặng nề đó, có lẽ con đã sống theo cách mà con muốn. Nhưng cuộc sống đâu thể cứ muốn là được, cứ chạm là tới phải không mẹ.
Cuộc sống của con giờ đây rối rắm và đầy suy nghĩ. Bạn thân của con ngày càng ít và chính con dường như đang tẩy đi nét bút tình bạn mà ngày xưa con đã vẽ nên. Những nét ấy cứ mờ nhạt dần, có những nét đã không còn nhận ra hình ra dáng.
Khi xưa con buồn sẽ luôn có một bờ vai để tựa vào, để an ủi con, nhưng giờ con chỉ có thể gục đầu lên đôi vai của chính mình, vòng đôi tay ôm lấy cơ thể con đang run rẩy trong đêm tối một mình. Con sống ngày càng thực tế hóa và tâm hồn con ngày một khô khan.
Trách nhiệm con gánh trên vai không quá nặng nhưng cũng khiến đôi vai con trùng xuống, và khiến đôi chân con không thể đi con đường mà con muốn.
Con muốn về nhà, bởi dù cho nơi đó con có khóc một mình, con cũng không cô đơn bởi xung quanh con tràn ngập sự chở che và bao bọc. Và hơi ấm sẽ không làm con thấy lạnh lẽo.
Sống xa nhà 7 năm, đây có lẽ là lần con cảm nhận sâu sắc nhất từ "NHÀ". Con muốn được thanh thản, muốn được ngủ một giấc ngủ không mộng mị, không phải suy nghĩ đến công việc ngày mai, ngày kia và những ngày sau đó.
Con thực sự muốn vứt bỏ tất cả để quay về. Nhưng như thế thì thật là vô trách nhiệm với những gì bố mẹ đã hi sinh vì con đúng không? Và con, cũng không đủ can đảm để làm điều đó nữa kìa. Con không thể! Con biết.
Con đang mâu thuẫn, và sự mâu thuẫn đó đang làm con hoảng sợ. Con sợ mình sẽ sai lầm. Con sợ làm mọi người thất vọng, vì con biết sự kỳ vọng của mọi người với con lớn thế nào. Con sợ mình sẽ trở nên khác biệt, sợ ánh nhìn của mọi người và lời nói của họ.
Con hèn nhát, con yếu đuối. Nhưng, không phải ai cũng thế hay sao...Có những điều con không thể nói thành lời, hoặc bởi vì người khiến con có thể nói hết tất cả đã rời xa con rồi...
Lời kết Con đã biết được rằng sống tự lập chẳng dễ dàng như con nghĩ mẹ ạ. Con đã gặp nhiều chuyện mà con chẳng biết giải quyết thế nào. Có những lúc vừa ở nhà lên trường mà lại thấy nhớ nhà. Có những khi ốm mệt phải tự mình mua thuốc, phải tự chăm sóc bản thân. Những lúc đấy chỉ muốn có mẹ ở cạnh, chỉ muốn gọi về cho mẹ rồi lại không dám sợ mẹ lại lo.