Cảm ơn bố, người đã dành một đời hi sinh thầm lặng vì con
Cảm ơn bố, người con chưa một lần thốt ra lời cảm ơn nhưng tình yêu con dành cho bố là bao la chẳng bao giờ kém hơn mẹ. Bởi bố còn nhớ không, với bố con có một bầu trời tuổi thơ thật đẹp.
Bây giờ dù con đã lớn, đã đi xa làm ăn lập nghiệp nhưng mỗi khi nghĩ về gia đình, con vẫn luôn nhớ đến bố. Hình ảnh của một người đàn ông luôn lam lũ, chịu thương chịu khó vì gia đình, vì mẹ và vì hai chị em con. Bố à, trong mắt con, bố như một người anh hùng mạnh mẽ luôn dang cánh tay của mình để che chở mái ấm của mình. Nếu con nhớ không nhầm thì từ bé đến lớn con chưa một lần nhìn thấy bố khóc, à có chứ, chỉ một lần duy nhất ngày ông nội mất. Lúc ấy, bố cũng ba mươi mấy tuổi rồi nhưng bố giống như một đứa trẻ con, vừa khóc oà vừa cầm vội bộ quần áo bắt xe ra Quảng Ninh xa xôi để nhìn ông lần cuối. Và duy nhất chỉ lần đó thôi, lần con thấy bố khóc trong đời.
Bố biết không, với chúng con, bố là người đàn ông rất tuyệt vời bố ạ. Dẫu có những lúc bố mắng, thậm chí bố đánh đập chúng con, những giờ lớn lên con thầm cảm ơn những trận đánh đó, nhờ có nó mà con mới trở thành một cô gái ngoan, em con mới trở thành một cậu bé tu chí làm ăn trong khi lũ bạn còn mải mê vui chơi, tụ tập...
Bà nội vẫn thường kể cho chúng con rằng, ngày xưa nhà nghèo lắm, bố chỉ học đến hết cấp hai rồi bỏ học để chú út được học hành đàng hoàng. Bố phải đi hái măng, chặt củi trên rừng về giúp bà nội. Làm anh cả trong gia đình, nên bố luôn làm hết mọi việc cho các em. Nghe bà kể mà con vừa khâm phục, vừa tự hào khi con được làm con của bố mẹ. Dù rằng, gia đình mình không phải khá giả gì nhưng bố luôn cố gắng hết sức để lo cho chúng con ăn học cho bằng bạn bằng bè.
Bố còn nhờ không, ngày con còn bé, bữa cơm đạm bạc chỉ có rau cà với đôi hôm có thêm miếng thịt, khúc cá. Nhưng bố dành cho mẹ và hai con hết. Bố chỉ thi thoảng gắp vài miếng để cho mẹ con vui còn bố ăn rau cà. Bố bảo ăn vậy cho nó đẹp da, dễ tiêu hoá... Hay những đêm trời hè nóng bức, bố dành quạt điện cho hai chị em, còn bố mẹ lấy chiếc quạt mo quạt phanh phách cả đêm. Bây giờ nghĩ lại, con thương bố quá bố ạ!
Chẳng quản ngày nắng hay mưa, bố đều chăm chỉ làm việc, bố kiến tiền để làm cho được ngôi nhà mới, mua chiếc xe máy rồi sắm sửa thêm cái này cái kia. Có lẽ, từ bé bố đã thấm cái khổ, bố không muốn các con phải khổ như bố nữa phải không bố.
Có những hôm, đi làm về bố mồ hôi nhễ nhại, làn da bố ngăm đen vì cháy nắng. Nhưng chúng con chẳng biết giúp gì cho bố ngoài việc chăm ngoan và cố gắng học tập. Con biết, có những lúc chúng con hư, làm bố buồn, bố thất vọng. Nhưng bằng tình yêu của một người bố, bố luôn thứ tha và bỏ qua những lỗi lầm của chúng con và dạy bảo chúng con ân cần để chúng con biết lỗi lầm và sửa sai.
Bây giờ, chúng con đã tìm cho mình những công việc ổn định, nhưng bố vẫn chưa hết chăm lo cho chúng con. Con biết, bố chẳng bao giờ nói yêu thương chúng con bằng những lời sến súa, nhưng bố luôn theo dõi từng bước chúng con đi. Chỉ cần thấy chúng con khoẻ mạnh và công việc thuận lợi là bố an lòng.
Bố ơi, cuộc đời bố đã bận lòng vì chúng con nhiều rồi bố ạ. Vậy mà chị em con chưa thốt ra được một lời cảm ơn. Có phải chúng con giống bố không ạ? Có thể chúng con ngại nói ra lời cảm ơn nhưng chúng con hiểu tình cảm và sự hi sinh thầm lặng của bố, bố ạ. Chị em con đang cố gắng và cố gắng thật nhiều để mong sớm bù đắp lại công lao biển trời của bố mẹ. Con biết, bố mẹ chẳng mong gì sự đền đáp ở chúng con, nhưng phận làm con, con mong bố mẹ hãy để chúng con được đền đáp nếu có cơ hội. Chúng con mang ơn bố mẹ quá nhiều, hãy để chúng con trở thành những đứa con ngoan của bố mẹ nhé. Chúng con không dám hứa sẽ đem lại nhà cao, xe đẹp cho bố mẹ nhưng chúng con sẽ cố gắng để trở thành những đứa con ngoan của bố mẹ, những công dân có ích trong xã hội.
Bố hãy tin ở chúng con nhé, yêu bố nhiều.