Lắng đọng qua những status tháng 12 – tháng của guồng quay vội vã
Chỉ vừa mới hôm qua, cúc họa mi cuối mùa còn vương lại trên phố, buông sắc trắng nhẹ tênh thả nỗi nhớ chơi vơi. Nay hoa đã tàn, mùa cũ khép lại, điều cũ cũng vội giấu mình gửi vào hoài niệm xa vắng. Có phải thời gian trôi nhanh nên người cũng gấp gáp quá chăng?
Tháng Mười Hai, chợt nhận ra lịch treo tường đang mỏng đi, vơi dần; lặng lẽ bóc từng tờ lịch cũ thấy ngày trôi đi thật nhanh và mùa cứ mải miết xa.
Tháng 12 đèn hoa ngợp trời. Không khí giáng sinh như ùa vào từng ngóc ngách. Đèn nhấp nháy trên các tòa nhà cao tầng. Nhạc huyên náo khắp các con phố.
Tháng 12, cứ như một nốt lặng của năm, cho dừng lại, cho soi rọi những ngày tháng ròng rã đã qua, rồi bước tiếp.
Tạo hóa cũng khéo lắm.
Cứ tháng 12 là đẹp. Trời đẹp. Nắng đẹp. Hoa lá đẹp. Và cả con người.
Những chàng trai tháng 12 mạnh mẽ, phóng khoáng và chân tình.
Những cô gái tháng 12 thì đa tình, lãng mạn và xinh xắn. Nên tháng 12, được gọi thêm là mùa cưới.
Xưa, cứ hay thắc mắc, chẳng phải yêu là cưới sao, hà cớ gì lại cần đến mùa? Thì ra, người ta đôi khi cũng tìm một lý do, để cho ra kết thúc. Thì yêu đủ rồi. Tìm hiểu đủ rồi. Ái ân cũng đủ rồi. Chọn cái tháng lành lạnh, huyên náo, lãng đãng đó, để về với nhau. Để rồi bao năm sau, có chuyện để nhắc rằng, tháng 12 năm ấy…
Góc phố chiều nay buồn tênh, dòng xe vẫn nườm nượp, người với người bước qua nhau vội vã. Thời gian đang nhích dần từng chút một, tháng Mười Hai về rồi đấy!
Tháng Mười Hai, mùa hoa cải đã bắt đầu nở, vàng ruộm một khoảng trời. Màu hoa nhẹ nhàng, êm đềm đến lạ, như màu nắng đầu ngày đổ loang xuống mái phố còn ngái ngủ.
Tháng Mười Hai rồi, nắng dù ấm đến đâu cũng bắt đầu nhạt dần hơn, cây lá vẫn reo vui cùng gió nhưng có phần ảm đạm, lá rụng không vàng, cây bàng lá đỏ, khẳng khiu giữa bầu trời bao la đầy kiêu hãnh, nghị lực.
Nhớ những tháng 12 của những năm cũ đã qua, cứ đến độ này bàn tay lại xuýt xoa vì từng đợt gió lạnh kéo dài ùa về dữ dội. Ấy vậy mà năm nay, chờ một mùa đông thực sự để cuộn tròn nỗi nhớ ủ ấm trong con tim mà chưa thấy.
Tháng 12 - tháng của sự yêu thương và đoàn tụ. Tháng Mười Hai, dường như kéo ngắn thời gian được trở về nhà đối với những người con xa quê mong ngày đoàn tụ. Hạnh phúc đôi khi chỉ đơn giản là nghĩ đến điều sắp xảy ra thôi cũng đủ rồi.
Tháng 12 miệt mài trôi đi trong khắc khoải và nhiều trăn trở mỗi nhịp thở về đêm, rồi cũng vụt qua nhanh chóng là thế, đã sắp hết năm rồi, khép lại thêm một tuổi xuân nữa, khép lại bao nhiêu kỷ niệm đã kịp đong đầy trong đáy mắt và niềm tin.
Tháng 12 đeo đuổi những khát vọng còn dở dang, đau đáu tìm lại điều gì đã mất vào hư vô xa lắm để thêm một chút nữa ngóng chờ và mong mỏi.
Tháng 12 đang thả vào lòng thành phố bằng một nhịp sống vội vã. Dường như ai cũng vội, con người ta đi vội, sống vội, yêu vội, nhìn nhau cũng vội.
Người người như tất bật hơn, để chạy đua với thời gian. Lòng người như hào sảng hơn để buông bỏ, để dọn mình. Để đón chờ những điều mới mẻ phía trước.
Tháng Mười Hai về, cuốn nhật ký đã sắp chật chỗ để cảm xúc có thể nương mình trú ngụ; một vòng tuần hoàn sắp khép lại và có lẽ cũng đã đến lúc gấp lại trang giấy cũ, lật sang một trang mới viết tiếp những điều đang chờ đợi phía trước.
Ngẫm ra, tháng mười hai chỉ vừa đến, vẫn còn mấy mươi ngày nữa để hoàn thành nốt những việc của năm cũ. Sẽ yên tâm gói gém và cất vào kho kỷ niệm, chỉ mang niềm vui và yêu thương sang thôi, bỏ lại buồn đau cho ngày tháng cũ. Rồi ta sẽ thay tờ lịch ấy, viết tiếp cho một năm tháng mới bắt đầu.
Liệu rằng, có ai dành một chút thời gian nhìn lại đoạn đường đã đi qua để nuối tiếc, để hạnh phúc, để chờ đợi hay chăng?
Lắng lại một chút để vỗ về trái tim bình yên, không bon chen, để tận hưởng vô vàn khoảnh khắc êm đềm nhất và để làm những điều em muốn khi một vòng quay thời gian sắp khép lại.
Lời kết: Cho dù có bận rộn để hoàn thành kế hoạch của năm, cho dù có đang mải miết chinh chiến vì áo vì cơm, cũng có đôi lần lòng chùng xuống. Vì ngoài kia, tháng 12 đã lấp ló đâu đó, trên vệt nắng vàng nhạt đầu ngày, trong cơn gió se se mỗi sáng, trong những đêm lành lạnh một mình.