STT Tháng Tư tiếng ai đó cười tươi dưới màu nắng dịu dàng tràn qua kẽ lá
Tháng Tư, khúc giao mùa dang dở, tiếng tu hú ngân dài, cho sắc nắng thêm nồng nàn, cho màu xanh thêm mướt những hàng cây. Trời Hà Nội như được thay áo mới, xa dần những ngày mưa sụt sùi, xám xịt, từng bước gõ cửa mùa mới.
Đã đầu tháng tư mà gió Bắc vẫn thổi. Lá xà cừ rụng vàng cả gốc cây. Trời năm nay rét muộn. Nó bước vội trên phố, mặt cúi gằm và đôi tay vẫn nhét sâu trong túi áo. Những lọn tóc không ngừng bay bay. Lại cái cảm giác ấy…ghét thật, nó sợ nhất là cô đơn…và thật sự cứ phải một mình thế này…tâm trạng càng lúc càng mông lung, chấp chới đến tồi tệ.
Sáng nay, nghe bài hát "tháng tư về" mà ai đó gửi mà lòng lại thấy da diết. Tháng tư, những ngày tháng tư ngập tràn gió, gió như hát khúc tình ca khiến lòng bồi hồi. Gió như người bạn đồng hành hát khúc phiêu du. Tháng tư, hoa loa kèn bắt đầu ngợp trời Hà Nội.
Tháng Tư, chia tay những ngày xuân, để đón nắng hè, nghe khúc ca trong veo, ngọt ngào, thấm đượm: “Tháng Tư về”, khiến ai khẽ rung lên từng nhịp đập cảm xúc, làm trái tim xao xuyến, vương vấn những giấc mơ xưa.
Tháng tư, phố dường như được khoác lên mình chiếc áo mỏng manh, tinh khôi và trắng muốt của hoa anh đào. Tất cả chìm trong sự dịu dàng của bản tình ca như chưa bao giờ dừng lại. Nơi phương trời này, có những lúc chợt nhớ quê nhà tháng tư, những con gió nồm nam mùa này đã bắt đầu thổi.
Những cái nắm tay, những cái ôm dưới nắng, những nụ cười trong veo, những khuôn mặt ngước nhìn trầm trồ trước sự rực rỡ, mong manh của anh đào dưới bầu trời xanh trong vắt. Bất chợt nhớ mùa này loa kèn cũng xuống phố vào những sớm tháng tư bình yên.
Sáng nay, nghe bài hát "tháng tư về" mà ai đó gửi mà lòng lại thấy da diết. Tháng tư, những ngày tháng tư ngập tràn gió, gió như hát khúc tình ca khiến lòng bồi hồi. Gió như người bạn đồng hành hát khúc phiêu du. Tháng tư, hoa loa kèn bắt đầu ngợp trời Hà Nội.
Tháng Tư, những gánh hàng rong đầy ắp quả mơ vàng nho nhỏ. Ta đi qua những mùa khôn lớn, nhưng vẫn miên man nỗi nhớ về miền xưa cổ tích, được vẽ đủ đầy trong suốt cả một mùa mơ.
Tháng 4, mình lê la vỉa hè đến tối muộn. Uống cạn ba ly trà đá mà cổ vẫn khô khốc. Gọi thêm ly thứ 4, bà chủ quán nhìn, ánh mắt cảm thông: “Nhà trọ nóng quá hả?” Tháng 4, cô bạn đồng nghiệp điệu đà xếp váy cất tủ, cũng quần jeans, áo thun, trùm mấy lớp áo chống nắng như ai.
Và tháng tư, nơi đây cũng đang ngợp sắc anh đào, mọi thứ dường như ngừng lại. Những cái nắm tay, những cái ôm dưới nắng, những nụ cười trong veo, những khuôn mặt ngước nhìn trầm trồ trước sự rực rỡ, mong manh của anh đào dưới bầu trời xanh trong vắt. Bất chợt nhớ mùa này loa kèn cũng xuống phố vào những sớm tháng tư bình yên.
Tháng 4, trời đứng gió. Mình cục cựa mãi vẫn không tài nào ngủ được. Vì cúp điện và cũng vì chập tối lỡ chiều chuộng bản thân bằng một cốc café thơm lừng. Mình vốn khó ngủ, cũng đã bỏ thói quen uống café sau đợt té xe khiến tim đập chậm hơn người bình thường chừng chục nhịp.
Tháng Tư về, hoa xoan tím biêng biếc rụng đầy ngõ nhỏ, vương mái tóc thề cho hương gió bay bay. Khói yên bình, mộc mạc một làng quê... Xa xa, hoa gạo thắp lên từng bông đỏ rực, gợi một nỗi nhớ bâng khuâng khó tả về nơi yêu dấu.
Tháng tư, những cơn mưa vội về ngang phố, phũ phàng trút xuống những cánh hoa anh đào mỏng manh. Để rồi có chút cảm giác tiếc nuối, cảm giác nhớ thương những cơn mưa rào mùa hạ bất chợt về ngang phố.
Mưa tháng tư, giấu cả những bộn bề, những lo toan vào nỗi nhớ. Mưa tháng tư làm cho những hàng cây xanh mướt một màu, những góc phố vắng đi những chuyến xe vội vã, những đôi tình nhân chở nhau về rất vội, ai đó ngang qua nhau trong cơn mưa tháng tư vội vã.
Tháng tư cho ai đó nhớ rét nàng Bân khi co ro trước những cơn gió lạnh giữa lòng phố đang ngập tràn hoa anh đào. Tháng tư cho ai nhớ những đôi bàn tay vo nặn những chiếc bánh trôi của vào tiết hàn thực, lại nhớ về những dư vị cay cay nơi đầu lưỡi của những sợi gừng thái chỉ.
Tháng Tư, nao nao nhớ về mấy nhành hoa lựu đỏ, lập lòe đơm bông, đung đưa trong gió, lần ký ức xa xăm theo từng câu thơ Truyện Kiều, đi từ trang sách vào câu chuyện bà vẫn kể hàng đêm.
Tháng tư, những cơn mưa vội cũng đủ khiến lòng ai đó trùng xuống, và bất giác thở dài nhớ về những điều cũ kĩ. Tháng tư, cho những chiều thênh thang cứ đi mải miết dưới bầu trời xanh trong vắt.
Tháng tư, những cơn mưa vội giấu yêu thương vào lòng phố. Nhắc nhở ai đó mùa đang sang, không còn mùa đông, phố trầm lặng, đứng lặng nhìn những con đường hàng ngày ta vẫn đi thấy những cánh hoa anh đào đang về với đất để nhường chỗ cho những chồi xanh, thấy mong manh một nỗi niềm, cảm giác tận sâu trong tâm hồn như nơi đây đã trở thành một phần trong kí ức của mình.
Tháng tư, cho những yêu thương đang chờ đợi vào một chiều lộng gió, vào những vòng quay của những tháng ngày thật lạ. Tháng tư, tiếng ai đó cười tươi dưới màu nắng dịu dàng tràn qua kẽ lá.
Lời kết: Tháng tư, gọi yêu thương từ sâu thẳm con tim mình… và tháng tư, chầm chậm để đón những điều mới mẻ thật giản dị.